Dương Sĩ Lượng vừa nghe sẽ không đánh giặc, lập tức cũng có chút bực tức nói, bọn học sinh cũng đều lộ ra vẻ mặt giống như nhau, bọn họ lớn như vậy vẫn chưa từng được trải qua chiến trường.
- Ha hả, các ngươi muốn đánh giặc còn không đơn giản hay sao, chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một thời gian ngắn, còn trận lớn chờ các ngươi đánh.
Ngô Mông không biết thân phận của bọn Dương Sĩ Lượng, còn tưởng rằng đối phương là tân binh mới vào năm nay, bất quá trong lòng gã cũng có chút kỳ quái, bởi vì những tân binh này cũng có phần quá nhỏ tuổi, chẳng lẽ năm nay tuổi chiêu binh đã giảm rồi? ??
- Trận lớn?
Nghe thấy Ngô Mông nói, Dương Sĩ Lượng cũng sáng mắt lên, lập tức mở miệng lần nữa hỏi:
- Ngô Tưong quan ngai noi tran lon la co y gì, chang le Nam Dương cảng bên này sắp có biến rồi hả?
- Ha ha, đây chính là cơ mật, các ngươi đừng hỏi nữa, ngày sau tự nhiên sẽ biết.
Ngô Mông tỏ vẻ chẳng có gì, lập tức cười lớn một tiếng nói, trận đánh lớn theo như lời gã vẫn chỉ là ở trong kế hoạch, người biết cũng không nhiều, cho nên dĩ nhiên không thể tùy tiện nói cho người khác biết.
Nhìn thấy Ngô Mông không nói, bọn Dương Sĩ Lượng đều có chút thất vọng, thậm chí Dương Sĩ Lượng còn có chút không cam lòng muốn hỏi nữa, tuy nhiên lúc này Triệu Giai cũng lôi kéo tay áo của y thấp giọng nói:
- Đừng hỏi nữa, chuyện này không phải rõ ràng ư, hiện tại cảng Mã Sinh và Nam Dương cảng mâu thuẫn rất mạnh, qua mấy lần phát sinh giao chiến, chúng ta là vừa mới đặt cứ địa ở đay không thể cứ để như vậy, tránh để tất cả thổ dân hợp lại tấn công, tuy nhiên hiện tại chúng ta cần phải đứng vững gót chân, tự nhiên cũng sẽ không còn e dè ai nữa, phỏng chừng không lâu nữa, chúng ta sẽ hoàn toàn tiêu diệt cảng Mã Sinh, xem ra chúng ta thật đúng là đến đúng lúc rồi!
- Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ.
Dương Sĩ Lượng nghe đến đó ánh mắt lại sáng lên nói, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hưng phấn. Cả đời này y bội phục nhất là tổ phụ và phụ thân của mình, nằm mơ cũng muốn giống như bọn họ rong ruổi sa trường, có điều ông của y lão tướng quân Dương Văn Quảng lại nói cho y biết, cường địch trên đất bằng Đại Tống chỉ còn lại có một nước là Liêu quốc, căn bản không tới phiên y đến đánh. Mà tương lai của Đại Tống ở trên biển ngày càng sáng lạn, những lời này là từ Triệu Nhan, Dương Văn Quảng đối với điều này hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ cho nên mới đưa chau trai đen Học vien Hải quan học tap, hy vọng có thể bồi dưỡng được một vị tướng lĩnh hải quân cho Dương gia.
- Đó là vì ngươi quá ngu cứ ỷ lại vòa nắm đấm, đến lúc đó khẳng định có thể bắt được nhiều tù binh, rất nhiều nữ tù binh, tỷ như vương phi thổ dân, nữ nhân các loại, ngẫm lại thật khiến người ta kích động .. Không cần hỏi cũng biết, có thể nói những lời này đương nhiên chỉ có tên háo sắc như mạng Lý Thành.
- Cầm thú, thiếu nữ thổ dân dáng vẻ vừa đen vừa gầy, không ngờ ngươi cũng hạ thủ được?
Dương Sĩ Lượng nghe thấy Lý Thành nói mình ngu, không khỏi lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
- Đó là ngươi không có mắt nhìn, các nữ tử mỗi chủng tộc đều có đặc sắc riêng, ngươi không biết thưởng thức là vấn đề của ngươi.
Lý Thành lúc này cũng tỏ vẻ khinh bỉ nói, dường như theo y, Dương Sĩ Lượng hạ thấp vẻ đẹp nữ tử thổ dân chính là biểu hiện cực kỳ thiếu hiểu biết.
- Sĩ Lượng. Ngươi cũng đừng cãi vã với Thành Tử nữa, trong phương diện này gã là chuyên gia, tuyệt đối không ai có thể thắng gã trong phương diện này.
Lúc này Triệu Giai bỗng nhiên mở miệng ngăn cản Dương Sĩ Lượng. Đối với Lý Thành háo sắc như mạng mà nói, Triệu Giai cũng không biết phải hình dung như thế nào về gã, tuy nhiên kỳ quái là y lại cùng đối phương trở thành bạn rất thân, điểm này ngay cả bản thân Triệu Giai cũng nghĩ mãi mà không rõ.
- Ha hả, vẫn là Giai ca nhi hiểu ta, kỳ thật ba người chúng ta đều như nhau thôi, Giai ca nhi mê luyến hải dương, một lòng muốn thăm dò hải dương huyền bí; Sĩ Lượng lại một lòng muốn trở thành tướng quân như ông nội và phụ thân ngươi kiến công lập nghiệp; mà ta thì mê luyến nữ tử. Đối với ta mà nói, nữ tử xinh đẹp chính là hải dương của ta, cũng là công trạng của ta, cũng chính bởi vì vậy, ba người chúng ta mới trở thành bạn tốt đó!
Lý Thành lúc này bỗng nhiên cười quá lố nói lời giải quyết nghi hoặc trong lòng Triệu Giai, gã mặc dù háo sắc, nhưng kỳ thật đầu óc lại cực kỳ thông minh, có khi ngay cả Triệu Giai cũng cam bại hạ phong.
- Đi tìm chết đi, không ngờ lấy công trận của ta đánh đồng với nữ nhân của ngươi, quả thực là vũ nhục ta.
Dương Sĩ Lượng nghe đến đó nhưng không khỏi bất đắc dĩ cười mắng, lúc này y và Triệu Giai giống nhau, trong lòng đều có chút không rõ ràng tại sao lại coi Lý Thành là bằng hữu?
Nhìn thấy tình cảnh trên mặt biển, Tả Tư Minh lập tức ra lệnh, trong lúc nhất thời tất cả chiến hạm giương buồm, chạy về phía chiến thuyền của thổ dân ở đẳng trước, dù sao chiến hạm của bọn họ cao lớn, chiến thuyền thổ dân ở trước mặt bọn họ căn bản không đáng nhắc tới.
Nhìn thấy hạm đội Tả Tư Minh, chi phân hạm đội đang cùng thổ dân giảng co kia lập tức truyền đến một trận hoan hô, trái lại chiến thuyền thổ dân lại có vẻ có chút bối rối, đặc biệt khi bọn chúng nhìn thấy chiến thuyền Đại Tống còn không hề cố kỵ xung đột, lại chắn phía trước bọn chúng, chiến thuyền bị hù vội vàng né tránh, dù sao mấy lần trước bọn chúng bị chiến thuyền Đại Tống đánh cho đại bại, bởi vậy bọn chúng cũng đều biết chiến thuyền Đại Tống lợi hại.
Hạm đội Tả Tư Minh vẫn xông về trước, chắn ở phía trước, đội tàu thổ dân thì liều mạng tránh sang hai bên, thoạt nhìn hạm đội của bọn họ giống như là mãnh hổ nhảy vào bầy cừu, đến mức thổ dân đều chạy trối chết, điều này khiến cho Tả Tư Minh và thủ hạ đều cười ha hả, cũng càng làm cho những thổ dân này cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không dám thật sự cùng hải quân Đại Tống giao chiến.
Trong chớp mắt, hạm đội Tả Tư Minh đã phá tan vòng vây chiến thuyền của thổ dân, sau đó cùng hạm đội Ngô Mông hội hợp một chỗ, điều này cũng khiến cho Đại Tống tăng nhiều về thực lực, lập tức Ngô Mông liền hướng về thổ dân đối diện truyền đạt mệnh lệnh cảnh cáo, bảo bọn chúng lập tức tránh ra tuyến đường an toàn, nếu không bọn họ lập tức nổ súng.