Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 863: Hàng hóa gì? 



Ngô Mông chỉ cho Tát Tề vương quốc nửa canh giờ, chỉ cần đối phương qua nửa canh giờ không mở đường, chiến thuyền Đại Tống sẽ cho pháo và nỏ pháo nổ ngay lập tức, gã không sợ làm chuyện bé xé ra to, thậm chí còn có khả năng dẫn phát chiến tranh, hơn nữa còn có cảm giác nóng lòng, dù sao chỉ có phát sinh chiến tranh bọn họ mới có đất dụng võ! 

 *** 

 Tuy nhiên khiến Ngô Mông thất vọng chính là, ngay tại lúc sắp hết nửa canh giờ, thuỷ quân đối diện đã từ từ nhường đường, hiển nhiên là lần uy hiếp vừa rồi có hiệu quả, dưới tình huống như vậy, Ngô Mông cũng đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó hộ tống đội tàu Thiên Trúc rời đi trước, gã cùng với Tả Tư Minh lại ở lại giám thị chiến thuyền Tát Tề. 

 - Không đánh nhau, thực mất hứng! 

 Ở dưới boong tàu Dương Sĩ Lượng hung hăng vỗ họng pháo trước mặt, vẻ mặt thất vọng nói, vừa rồi y vốn tưởng rằng song phương sắp đánh nhau đến nơi, vì thế hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng không nghĩ tới đợi nửa ngày lại đợi được một kết quả thất vọng như thế. 

 - Được rồi, mau đốt đuốc tiêu diệt, không đánh cũng tốt, chúng ta cũng không phải sợ Tát Tề, nhưng đội tàu Thiên Trúc lại rất có thể sẽ bị song phương ngộ thương, đây cũng không phải là chuyện gì tốt. 

 Lúc này đứng ở bên cạnh Triệu Giai mở miệng khuyên giải an ủi, bọn họ mặc dù là học sinh, nhưng lên tới chiến thuyền cũng liền trở thành hải quân, bình thường cũng phải có trách nhiệm, tỷ như khi phát sinh xung đột, bọn họ phụ trách chính là ở chỗ đạn pháo. 

 - Đúng vậy, vừa rồi ta dùng kính viễn vọng, phát hiện trong đội tàu Thiên Trúc có không ít thuyền đều chở nữ tử, nói vậy trong đó khẳng định có một số mỹ nữ dị tộc, nếu chẳng may những mỹ nữ này bị chiến trường tàn khốc hù dọa, vậy cũng không ổn rồi. 

 Lúc này đứng ở một bên Lý Thành cũng cười ha hả nói, bộ dạng hạ lưu, không cần hỏi cũng biết suy nghĩ cái gì. 

 Đợi cho đội tàu Thiên Trúc thông qua eo biển, Ngô Mông và Tả Tư Minh lúc này mới mệnh lệnh hạm đội quay về, trong lúc này thuỷ quân Tát Tề vẫn thành thành thật thật đứng ở hai bên tuyến đường an toàn, căn bản không dám có bất kỳ dị động. Vẫn đợi cho chiến thuyền Đại Tống chậm rãi rời khỏi, thuỷ quân Tát Tề lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không ít người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng không phải quá dài, nhưng mỗi giây mỗi phút đều có thể bị vạn pháo bắn cùng một lượt làm bị thương, loại thử thách tinh thần này áp lực còn khủng khiếp hơn. 

 Trở lại cảng Nam Dương, Triệu Giai bọn họ cùng các tướng sĩ hải quân được hoan nghênh như anh hùng. Đầu tiên là quan viên ở cảng tự mình ra nghênh tiếp, mặt khác còn có đội tàu Thiên Trúc. Tuy rằng tên là Thiên Trúc, nhưng kỳ thật đội tàu cũng là do hơn hai mươi đội tàu lớn nhỏ tạo thành, trong đó có một nửa là đến từ Thiên Trúc, mặt khác còn có đội tàu người Tống trở về điểm xuất phát, cùng với một số thương thuyền địa phương khác, những người này cũng đều hướng về hải quân Đại Tống cùng biểu hiện vẻ vô cùng tán thưởng, cho nên các đội tàu đều phái ra đại biểu, tiến đến biểu đạt lòng biết ơn với hải quân. 

 Triệu Giai đứng bên phải Tả Tư Minh trên thuyền chỉ huy, những con thuyền hai bên hoan nghênh về phía mình. Cùng với trên thuyền đầy tiếng hoan hô, trong lòng cũng tràn đầy một loại cảm xúc tự hào, tuy rằng y gia nhập hải quân chủ yếu là thông qua hải quân để lý giải sự huyền bí của hải dương nhưng như hôm nay giữ gìn bảo vệ lợi ích của Đại Tống, cũng làm cho y cảm giác trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, về bọn Dương Sĩ Lượng lại hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, phỏng chừng cảnh tượng này đã xuất hiện trong mộng không chỉ một lần. 

 Chiến thuyền thật vất vả mới xuyên qua đoàn người hoan nghênh tiến vào quân cảng. Vốn Triệu Giai bọn họ trải qua lặn lội đường xa, hẳn là muốn yên ổn lên bờ nghỉ ngơi một chút, tuy nhiên bởi vì lúc trước thiếu chút nữa phát sinh xung đột với cảng Mã Sinh, Ngô Mông và Tả Tư Minh đều lo lắng phát sinh lần nữa biến cố gì, cho nên sau khi hai người thương nghị, mệnh lệnh cho tất cả tướng sĩ hải quân ở trên thuyền đợi lệnh, làm tốt công tác chuẩn bị ứng chiến. Có điều bọn hắn hiển nhiên có chút đánh giá cao Tát Tề vương quốc rồi, đợi ba ngày, Tát Tề vương quốc vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại là hai chi phân hạm đội tuần tra của Ngô Mông đều đã trở về, dưới tình huống như vậy, Tả Tư Minh mới hạ lệnh giải trừ cảnh giới và cho phép tướng sĩ thủ hạ lên bờ nghỉ ngơi. 

 Đám người Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng, Lý Thành chỉ là học sinh Học viện hải quân, cũng không phải chân chính hải quân, bình thường cũng có huấn luyện viên quản giáo, đương nhiên ở trên thuyền bọn họ cũng không có gì khác biệt so với tướng sĩ hải quân bình thường, tuy nhiên đi vào cảng, bọn họ so với hải quân tướng sĩ tự do hơn nhiều, chỉ cần huấn luyện viên cho phép, bọn họ có thể làm một vài việc mình thích. 

 - Không nghĩ đến Nam Dương cảng thành lập không lâu, nhưng đã vô cùng náo nhiệt như vậy! 

 Dương Sĩ Lượng vừa đi vừa quan sát cảnh sắc trên bến tàu, trên mặt cũng đầy kinh ngạc nói, hôm nay khí trời tốt, cho nên y cùng với Triệu Giai, Lý Thành ba người liền hẹn đi chơi, lúc này vừa mới ra khỏi quân doanh liền phát hiện trên bến tàu cực kỳ náo nhiệt, hai bên đường tất cả đều là người bày bán hàng hóa, trong đó thổ dân chiếm đa số, mặt khác còn có một số người Tống người Ba Tư người Thiên Trúc, người Đại Thực, bán hàng hóa cũng là trăm nghìn loại, tỷ như bọn họ đã gặp một vài thổ dân bán các loại lông chim, còn bán rất đắt hàng nữa. 

 Triệu Giai vừa đi vừa quan sát toàn bộ cảng, kết quả y phát hiện nơi này số lượng người Tống cũng không nhiều lắm, chủ yếu vẫn một số thổ dân, số lượng người Tống chỉ có thể xếp hạng hai, hơn nữa người Tống phần lớn là đi thuyền ngang qua nơi này, số người Tống sống tại cảng Nam Dương phỏng chừng cũng ít hơn. 

 Ở bến tàu dạo qua một vòng, Triệu Giai bọn họ bắt đầu chân chính tiến vào đến Nam Dương cảng, lại nói tiếp lúc trước khi Đại Tống tiến vào nơi đây vẫn hết sức cẩn thận, Nam Dương cảng nơi này vốn chỉ có một bộ lạc thổ dân nhỏ, nhóm hải quân đầu tiên tới nơi này đã thành lập nên một cứ điểm, sau đó mới theo thời gian dần qua phát triển trở thành cảng lớn như bây giờ. 

 Cũng chính bởi vì vậy, hoá ra cứ điểm bị kiến trúc khu cảng vây quanh, nay đã trở thành trung tâm hành chính của Nam Dương cảng, bốn phía tạo tường thành cao lớn, điều này cũng tạo thành kỳ quan ở Nam Dương cảng, đồng thời cũng là thành lũy cuối cùng ở Nam Dương cảng, nếu Nam Dương cảng bị kẻ thù bên ngoài tiến công, quan viên trong thành có thể dời dân chúng đến thành lũy bên trong tạm lánh. 

 Nam Dương cảng bên ngoài cũng không có tường thành, nói cách khác, chỗ này gần như là không đề phòng gì cả, tuy nhiên nói như vậy cũng không chuẩn xác, kỳ thật toàn bộ cảng phòng bị vẫn hết sức nghiêm khắc, chỉ có điều tất cả lực lượng phòng ngự đều tập trung ở chỗ thủ hạ Ngô Mông, có thể nói chính là tướng sĩ hải quân cùng bọn họ song hành khi nãy, nếu ngay cả bọn họ cũng bị địch nhân đánh bại, vậy toàn bộ cảng giống như là một nữ nhân bị lột hết y phục không còn sức phản kháng. 

 Ba người Triệu Giai xuyên qua bến cảng cực kỳ náo nhiệt tiến vào trong thành, kết quả phát hiện Nam Dương cảng mặc dù không có tường thành, nhưng trong thành bố cục lại tỉ mỉ, khu buôn bán và khu cư trú phân chia hết sức rõ ràng, bọn họ hỏi thăm đường, sau đó đi tới đường cái Đông Kinh là nơi náo nhiệt phồn hoa nhất cảng Nam Dương, nơi này là phố chính của Nam Dương cảng, hai bên đường san sát đủ loại cửa hàng, so với trên bến tàu có chút hỗn độn nhiều sạp hàng nhỏ, nơi này cửa hàng cũng chính quy hơn, lui tới nơi này phần lớn là một số thương nhân có tiền, điểm ấy nhìn từ quần áo sang trọng cũng có thể thấy. 

 Trôi nổi trên biển mấy tháng, Triệu Giai bọn họ gần như ngày nào cũng ăn cá, vừa rồi xuống thuyền chuyện đầu tiên chính là mua không ít đồ ăn từ sạp hàng nhỏ, tuy thức ăn rất nhiều thứ đều là đặc sản do thổ dân làm, không phải quá hợp khẩu vị của bọn họ, hiện tại lại tới đây, tự nhiên muốn ăn bù một phen, cho nên bọn họ chọn lấy một gian tửu quán do người Tống mở, bao nguyên một nhã gian, kêu lên một bàn thức ăn ngon, sau đó ba người cũng bất chấp cái gì là hình tượng, úp sấp trên bàn ăn thật là nhiều. 

 Ăn uống no say, ba người Triệu Giai bọn họ lúc này mới xuống lầu đi dạo một vòng trên đường cái Đông Kinh, mua vài món đồ chơi yêu thích, tỷ như bảo thạch Thiên Trúc, loan đao ngà voi của Đại Thực quốc, mấy thứ này nếu ở Đông Kinh thành khẳng định không rẻ, nhưng ở nơi này cũng không đắt, thậm chí có thể nói vô cùng hời, bọn họ cũng vui vẻ mua vài món về làm quà. 

 Ba người Triệu Giai đều không phải người thiếu tiền, ra tay cũng đều hết sức hào phóng, chỉ trong chốc lát, trong tay ba người cũng đã tăng lên không ít đồ vật, hành động tiêu tiền như vậy còn bọn họ cũng hấp dẫn không ít người để ý, tỷ như bọn họ mới từ một gian bán san hô đi ra, đã thấy một tên xấu xí tiến đến bên cạnh bọn họ thấp giọng nói: 

 - Ba vị tiểu gia, không biết các ngài có hứng thú với một vài món hàng đặc biệt hay không? 

 - Hả? Hàng hóa gì? 

 Có người chủ động đến đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, ba người Triệu Giai cũng cảm thấy hết sức hứng thú hỏi, bởi vì bọn họ biết trong những hải cảng như cảng Nam Dương sẽ tiến hành một số giao dịch bí mật, bí mật thì phần lớn không sáng sủa gì, tuy nhiên giá trị cũng không thấp. 

 - Có, chẳng những có mỹ nữ, hơn nữa mỹ nữ các tộc đều có, Thiên Trúc Ba Tư, Đại Thực, … bất kể là ai, chỉ cần ngài thích, tiểu nhân cũng có thể tìm được cho ngài! 

 Người này thấy Lý Thành cảm thấy hứng thú, lúc này vẻ mặt mừng rỡ bất ngờ, hâm hỉ giới thiệu. 

 - Có người Tống không? 

 Lúc này Triệu Giai bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn biết rằng mua bán nhân khẩu loại chuyện này ở hải ngoại là không ngăn chặn được, tuy nhiên hắn cũng biết phụ thân đã sớm cảnh cáo tất cả thương nhân tay chân không sạch sẽ, nếu có ai dám buôn bán người Tống, tuyệt đối là chỉ còn đường chết, cho nên hắn muốn xem cảnh cáo có tác dụng hay không?

— QUẢNG CÁO —