Cha của Agnes tuy rằng bị hai con trai phản bội mà chết, nhưng khiến Triệu Giai nghĩ mãi mà không ra đó là, cho dù hai người con trai của ông ta thắng, nhưng dù gì bọn họ cũng là anh của Agnes, hẳn là sẽ không làm khó cô mới phải, nếu đã vậy, vì sao cô không ở châu Âu vui vẻ làm một công chúa, ngược lại đi xa vạn dặm đến Đại Tống?
Nghe thấy nghi vấn của Triệu Giai, chỉ thấy Agnes lại bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Cha ta tổng cộng có 3 đứa con, Conrad và Henry đều là anh trai của ta, ta là đứa con út của cha, đồng thời cũng là đứa con được cưng chiều nhất, từ nhỏ, cha đã cực kỳ cung chiều ta, thường dẫn ta theo bên người, hơn nữa hai anh trai của ta đối với ta cũng rất tốt, có thể nói là lúc nhỏ ta rất hạnh phúc, nhưng đợi đến khi ta dần trưởng thành, tình huống này lại dần dần phát sinh thay đổi ...
Theo lời kể của Agnes, Triệu Giai dần dần hiểu nguyên nhân Agnes chạy trốn, kỳ thật nói trắng ra vẫn là cuộc chiến giành quyền lực, Agnes tuy là một cô gái, nhưng hoàng vị của Đế quốc La Mã thần thánh lại không nhất định phải truyền cho con trai, kỳ thật trong lịch sử của La Mã, đã từng không dưới một lần xuất hiện nữ hoàng, cho nên Agnes cũng đồng dạng có quyền kế thừa hoàng vị.
Agnes nhỏ tuổi nhất trong đám anh em, nhưng lại được Henry IV sủng ái nhất, lúc nhỏ vẫn chưa có gì, nhưng cùng với việc hai ca ca dần lớn lên, bọn họ bắt đầu có chút bài xích với Agnes, mới đầu Agnes căn bản không hiểu vì sao ca ca không thích mình nữa, nhưng sau này đợi khi nàng lớn lên mới biết, hoa ra bọn họ là đang đố kỵ mình, đồng thời cũng lo lắng phụ thân sẽ truyền hoàng vị cho nàng.
Tính tình của Agnes điềm đạm, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ quản lý một Đế quốc khổng lồ, cho nên sau khi nàng biết nguyên nhân các ca ca bài xích nàng, từng vô cùng ngây thơ mà giải thích với các ca ca là mình trước giờ chưa từng nghĩ sẽ tranh giành hoàng vị, đáng tiếc hai ca ca của nàng tuy mặt ngoài cười ha hả, nhưng sau đó vẫn như cũ không thích nàng, điều này khiến Agnes vì vậy mà vô cùng thương tâm, thậm chí còn thầm khóc mấy lần.
Tuy nhiên càng khiến Agnes tuyệt đối không nghĩ tới chính là, đại ca của mình không ngờ lại đột nhiên phản bội phụ thân của mình, tình huống ngày đó nàng vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng. Lúc ấy đúng vào sinh nhật 15 tuổi của nàng, Henry IV thân làm phụ thân đã cho người chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật thịnh soạn cho nàng, kết quả yến tiệc vừa bắt đầu, tin tức đại ca Conrad của nàng tạo phản liền truyền đến, điều này khiến người làm phụ thân như Henry IV vô cùng đau lòng, nhưng ông rất nhanh liền vực dậy, thống lĩnh đám kỵ sĩ thủ hạ đi bình định cuộc phản loạn của con trai.
Đáng tiếc còn chưa đợi Henry IV bình định xong cuộc nổi loạn của đứa con lớn, đứa con nhỏ Henry không ngờ cũng phát động phản loạn, đồng thời cho ông một kích chí mạng sau lưng. Điều này khiến Henry IV binh bại mà lui, đồng thời ông cũng biết hai đứa con trai không thích Agnes, cho nên trong lúc đào vong, cũng luôn mang Agnes theo bên người, hơn nữa Henry IV trong lúc đào vong cũng vẫn luôn tổ chức quân đội trung thành của mình, chuẩn bị phất cờ lần nữa, đáng tiếc còn chưa đợi ông khởi binh liền bệnh chết, lúc ấy Agnes đang ở bên cạnh ông.
- Cha sau khi binh bại, vẫn luon tích cực triệu tập ky sĩ trung thành với mình chuẩn bị phản công. Lúc bắt đầu còn đánh thắng vài trận, hơn nữa cha cũng vô cùng thất vọng đối với hai người anh của ta, cho nên không ngờ lại tuyên bố chọn ta làm người kế thừa hoàng vị Đế quốc. Chỉ là tin tức này vừa được tuyên bố, cha lại đột nhiên bị bệnh cấp tính, không được mấy ngày liền qua đời.
Agnes cuối cùng ngậm lệ nói, tuy rằng chuyện này đã qua hơn một năm, nhưng mỗi khi nghĩ đến nỗi đau khổ trước khi qua đời do bị hai người anh trai phản bội cha, cô liền không kìm nổi muốn rơi lệ.
Nghe xong lời của Agnes, Triệu Giai cũng không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, đối với cảnh ngộ của Agnes cũng cảm thấy vô cùng đồng tình, vốn là hai vị ca ca của Agnes đã không thích cô, kết quả phụ thân cô lại chọn cô làm người kế thừa vương vị, lần này hai vị ca ca của cô không muốn giết cô cũng không được.
- A. Châu Âu cách chỗ chúng ta xa như vậy, vì sao cô lại cứ trốn đến nơi xa xôi ngàn dặm như Đại Tống chúng ta?
Lúc này Triệu Giai bỗng lại nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, tuy rằng Agnes rời xa châu Âu càng xa sẽ càng an toàn, nhưng cô chạy như vậy cũng không khỏi quá xa rồi đi.
Đối với câu hỏi này của Triệu Giai, chỉ thấy Agnes đầu tiên là lau nước mắt trên mặt, sau đo luc nay moi ngang đầu lên nhìn y, cung không lập tức trả lời câu hỏi của y, mà mở miệng hỏi ngược lại:
- Tiếng Hán của ta lưu loát đến vậy, lẽ nào Triệu công tử không cảm thấy kỳ quái?
- Cái này ta đích thực thấy rất kỳ quái, tiếng Hán của cô nhất định là có người dạy cho cô, lẽ nào là ...
Triệu Giai luc này bỗng nghĩ đến một khả năng, lập tức có chut kinh ngạc nhìn về phía Agnes.
- Công tử đoán không sai, kỳ thực lúc ta ở châu Âu đã biết tiếng Hán, hơn nữa cũng biết một vài tình huống về Đại Tống, những thứ này đều do một người thầy của ta dạy cho ta, mà người thầy này của ta chính là một người Tống!
Lúc Agnes nói đến thầy của mình, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ hoài niệm và bi thương.
- Người Tống? Đại Tống ta đã có người đến châu Âu rồi?
Triệu Giai nghe đến đây cũng không khỏi chấn động trong lòng, ngay sau đó có chút vui mừng mà nói.
- Đúng vậy, thầy của ta tên là Đổng Trọng, ông ấy là bạn tốt của cha ta, cũng là một hàng hải gia vĩ đại, mấy năm trước ông suất lĩnh một đội thương thuyền xuất phát từ Quảng Châu Đại Tống, đi qua eo biển Malacca, vòng qua châu Phi cuối cùng đến Địa Trung Hải của châu Âu chúng ta, tuy nhiên người La Mã lại nhòm ngó hàng hoa trên thuyền của ông, cho nên không ngờ lại vô cùng đê tiện mà bắt ông lại, đồng thời huỷ đi thuyền của ông, vừa may cha ta dẫn quân đánh La Mã, trong lúc vô tình nghe được chuyện này, thế là liền cứu ông từ trong lao tù ra.
Lúc nói đến đây, Agnes dừng một lát lại nói tiếp:
- Đối với ơn cứu mạng của cha ta, Đổng thúc thúc vô cùng cảm kích, lúc ấy thuyền của ông cũng đã bị huỷ, người trên thuyền người thì chết, người thì chạy trốn, căn bản không thể trở về, cho nên ông vẫn luôn theo bên người cha ta, mà cha ta cũng vô cùng hứng thú đối với tình huống ở Đại Tống, do vậy thường xuyên nói chuyện phiếm với Đổng thúc. Đổng thúc là một người bác học, ông tự xưng là một người đọc sách, cũng đề ra rất nhiều kiến nghị hữu dụng cho cha ta, cho nên cha ta cũng hết sức tôn kính y, vẫn luôn xem ông như bạn tốt của mình, cho nên ta vẫn luôn gọi ông là Đổng thúc thúc, cũng chính nhờ sự dạy bảo của Đổng thúc thúc, ta mới biết tiếng Hán, đồng thời hiểu biết về Đại Tống, một đế quốc khổng lồ ở một nơi xa xôi.
Agnes lúc nói đến đây lại lần nữa chảy nước mắt, tuy nhiên cô vẫn cố kìm nén mà tiếp tục mở miệng nói:
- Sau khi cha ta bị hai anh trai đánh bại phải đào vong, Đổng thúc thúc cũng một mực trung thành thủ hộ bên người phụ thân, giúp phụ thân tổ chức những ky sĩ trung thành chuẩn bị phản công, đáng tiếc phụ thân lại đột ngột bệnh qua đời, sau khi phụ thân qua đời, ông giao ta cho Đổng thúc thúc mà mình tín nhiệm nhất, bảo ông ấy mang ta trốn thật xa khỏi châu Âu, tốt nhất là có thể đến được Đại Tống, như vậy sẽ không cần lo lắng hai anh trai tìm được ta nữa.
- Đổng Trọng!
Triệu Giai nghe đến đây cũng không kìm nổi lặp lại cái tên này, y trước đây chưa hề nghe qua cái tên này, tuy nhiên từ miêu tả của Agnes cũng có thể biết được, đối phương là một thương nhân làm ăn trên biển, hơn nữa trước đây còn từng đọc sách, càng khó có được hơn là đối phương còn là một người trung nghĩa, vì một lời phó thác của bạn tốt, không ngờ lại đi ngàn dặm mang Agnes về Đại Tống, điều này khiến y đối với người tên Đổng Trọng này cảm thấy vô cùng hứng thú.
- A? đúng rồi, vị Đổng thúc thúc kia không phải cùng các cô về sao, sao lại không thấy ông ấy?
Triệu Giai luc nay lại lần nữa mo miệng hỏi, y cung rat muốn gặp mặt vị thương nhân làm an trên biển có thể đến được châu Âu này.
Nghe thấy Triệu Giai hỏi về Đổng Trọng, sắc mặt trên gương mặt của Agnes lại lần nữa ảm đạm, giọng điệu bi thương mở miệng nói:
- Sau khi Đổng thúc thúc suất lĩnh đội thuyền của chúng ta rời khỏi châu Âu, dọc đường may mà có kinh nghiệm hàng hải phong phú của ông mới giúp chúng ta tránh được vô số tai nạn trên biển, tuy nhiên cho dù là vậy, chúng ta vẫn tổn thất một bộ phận lớn thuyền tàu và nhân thủ, cuối cùng khi đến được hải vực Thiên Trúc, cũng chỉ còn lại một con thuyền, kết quả ở đó chúng ta lại gặp một cơn bão trước giờ chưa từng có, Đổng thúc thúc vì cứu ta, bị cuồng phong cuốn vào lòng biển, sau đó ... sau đó ...
Khi nói đến câu cuối, Agnes không kìm nổi lại chảy nước mắt, từ sau khi cha cô qua đời, Đổng Trong đã sắm đồng thời hai vai diễn là thầy và cha trong cuộc sống của cô, cũng chính nhờ có sự cổ vũ và khai sáng của Đổng Trọng, mới khiến cô có dũng khí gánh vác trách nhiệm của mình, nhưng lại không ngờ ở đoạn cuối của cuộc hành trình, ngay cả Đổng Trọng, vị trưởng bối khiến cô tôn kính này cũng mất đi, điều này đối với cô mà nói gần như là một đả kích mang tính huỷ diệt, mãi đến bây giờ cô vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt đối với tương lai ngày sau của mình.
Tuy nhiên khi Triệu Giai nghe đến đây lại cau mày, sau đó đánh giá Agnes một chút rồi hỏi:
- Agnes, ta tin lời của cô, chỉ là cô muốn xin triều đình che chở, khẳng định phải lấy ra thứ chứng minh được thân phận của mình, thứ này cô có không?
- Có, vương miện của cha ta ta vẫn luôn mang theo bên mình, chỉ là sau này thuyền của chúng ta bị tên buôn người kia khống chế, cho nên vương miện hẳn là đã rơi vào tay của gã.
Agnes nghe đến đây lập tức vội vàng nói, vốn dĩ khi cô trốn ra khỏi châu Âu, trên người mang theo không ít di vật của cha, nhưng sau này thuyền liên tiếp gặp nạn bị chìm, đa số vật phẩm đều đã thất lạc, chỉ còn vương miện của cha vẫn luôn được cô mang theo bên người, đây cũng là biểu tượng quan trọng của việc kế thừa hoàng vị.