Đối với chuyện người Nữ Chan quật khởi, trên triều đình ý kiến không được thống nhất. Người ủng hộ cho rang Liêu Quốc đã suy yếu, người Nữ Chân có thể sẽ sớm thay thế Liêu Quốc thành cường địch của Đại Tống, người phản đối lại cho rang người Nữ Chân kiềm chế Liêu Quốc, Đại Tong cần ủng hộ người Nữ Chân mới phải, hai quan điểm trái ngược đối chọi gay gắt, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng mọi người đều hướng về Phạm Thuần Nhân và mấy vị tướng công còn chưa lên tiếng.
Phạm Thuần Nhân và Lã Đại Phòng cùng mấy vị tướng công cũng hết sức bối rối, trong đó chỉ có Tô Tụng là hết lòng ủng hộ việc áp chế người Nữ Chân, nhưng Tô Tụng là người của Triệu Nhan, còn bọn họ thì không phải, hơn nữa họ cũng biết việc áp chế này Triệu Nhan ở sau lưng thao túng, nếu họ phản đối, chắc sẽ đắc tội Triệu Nhan, còn ủng hộ thì lại không tình nguyện cho lắm, dù sau theo họ nghĩ uy hiếp của bọn người Nữ Chân có hơi quá xa vời đi.
Trong lúc bọn Phạm Thuần Nhân còn do dự, chỉ thấy Triệu Hú đang ngồi trên long ỷ lên tiếng:
- Trước kia trẫm theo vương thúc học tập, từng nghe vương thúc phân tích tình thế Liêu Quốc phương bắc, đối với việc người Nữ Chân quật khởi cũng hết sức kiêng kị, nên với tấu chương của Chương thị lang, ta hết sức đồng tình!
Triệu Hú vừa nói xong, chúng thần trên triều đình liền sửng sốt, tuy Cao Thái hậu bệnh nặng Triệu Hú mới phải tham chính, nhưng chỉ giới hạn trong chính sự triều đình, theo Phạm Thuần Nhân và mấy vị tướng công học tập xử lý chính vụ cũng như một môn học, khi thiết triều không thể lên tiếng, nhiều lắm lo xem tấu chương vài lần lại cho các đại thần thảo luận, lại thống nhất ý kiến thảo luận là được. Việc chủ động đề xuất ý kiến bản thân đây là lần đầu tiên.
Đợi cho đám quần thần tỉnh ngộ, không khí trên triều đình có chút quái dị, các đại thần một đám lại một đám mắt nhìn nhau một vài lần, trong phút chốc không ai lên tiếng vì ai cũng đoán, vị tiểu hoàng đế bỗng nhiên mở miệng đồng ý đề nghị này bề ngoài thoạt như chẳng có gì, nhưng nếu nhìn lại thì khiến không ít người thấy có ẩn ý sâu xa.
Cao thái hậu tuổi cao, sớm muộn cũng phải giao quyền lại, trong khoảng thời gian này bệnh càng nặng càng làm người ta tin vào chuyện này, tiểu hoàng đế và thái hậu lại bất hòa, ngược lại cùng Lăng vương thân thiết là chuyện ai cũng biết, nếu muốn tự mình chấp chính sẽ mượn sự ủng hộ của Lăng Vương, hôm nay Lăng Vương đề xuất chuyện chưa cần thiết là áp chế người Nữ Chân mà tiểu hoàng đế lại tán thành có phải chăng Triệu Hú đang thông qua việc này dò xét thái độ của bọn họ, xem xem có bao nhiêu người đang đứng về phía mình hay sao?
Đồn đoán này không phải vô căn cứ, mà không ít người càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này chính là như vậy, một số quan lại phản đối đã âm thầm hối hận, nếu sớm biết vậy ... vừa rồi bọn họ nên tỏ vẻ ủng hộ, dù sao so với Cao thái hậu bệnh nặng, tiểu hoàng đế mới chính là chủ nhân tương lai của Đại Tống, bọn họ cũng không thể không thức thời được.
- Khụ, Bệ hạ thần nghĩ mấy năm nay người Nữ Chân quật khởi, Liêu Quốc suy thoái về lâu dài, Đại Tống ta không thể không phòng nên thần đồng ý với tấu chương của Chương Thị Lang khởi tấu!
Đúng lúc này chỉ thấy Phạm Thuần Nhân lên tiếng, tính cách y phóng khoáng, nếu không phải vấn đề gì mang tính nguyên tắc bình thường y cũng không muốn đắc tội ai, chuyện người Nữ Chân này có liên quan tới Triệu Nhan, lại còn liên quan đến tiểu hoàng đế Triệu Hú, y nghĩ mãi cuối cùng cũng chọn đồng ý.
Phạm Thuần Nhân vừa nói xong, một số quan viên khác cũng tỏ vẻ đồng ý, thậm chí một vài kẻ phản đối cũng sửa lời lại, ngoài mặt đồng ý chuyện này, bên trong là đang thể hiện lòng trung thành với tiểu hoàng đế, lấy sự thông tuệ của Triệu Hú dĩ nhiên càng nhìn rõ chuyện này, nên ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh nhưng trong lòng cũng vui tới nở hoa, làm hoàng đế lâu thế cuối cùng cũng có cảm giác hân hoan nhất hô bách ứng nhiều người ủng hộ rồi nha.
Có Phạm Thuần Nhân tỏ thái độ, mấy vị tướng công có bậc thang đi xuống, đều tỏ vẻ nghe Phạm Thuần Nhân nói có đạo lý, không ít quan viên quay ra ủng hộ, tuy nhiên chỉ thấy Lã Đại Phòng đứng ra nói:
- Bệ hạ, có lẽ hạ thần tầm nhìn thiển cận, người Nữ Chân cách Đại Tống quá xa không thể uy hiếp gì, không cần lãng phí khí lực áp chế!
Lã Đại Phòng là người ngay thẳng một là một hai là hai, phản đối có tình có lý, dù chuyện này can hệ tới ai, y chỉ căn cứ phán đoán của mình mà nói, không sợ đắc tội người nào, người như y triều đại nào cũng có càng là người cần phải có, nếu không chính là sự bất hạnh của triều đại đó vậy.
Tuy nhiên giống Lã Đại Phòng là số ít, y phản đối cũng chỉ có một số ít người tán thành ý kiến của y, không bằng đám người Phạm Thuần Nhân thanh thế lớn, kể từ đấy tiếng hô triều đình áp chế Người Nữ Chân càng ngày càng cao, cuối cùng Triệu Hú dứt khoát nói:
- Nếu các vị ái khanh đều tán thành, vậy kế tiếp chúng ta thảo luận về phương pháp áp chế người Nữ Chân?
Triệu Hu vừa nói ra đại bộ phan quan vien lien ngam miệng, that ra bọn họ cũng vốn chả quan tâm nên trong nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào, cũng không biết gì mà nói, tuy nhiên chỉ thấy Tăng Bố bỗng đứng ra nói:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Nữ Chân cùng Đại Tống cách bởi một Liêu Quốc, muốn áp chế người Nữ Chân không thể lách qua Liêu Quốc nên thần nghĩ ta nên cùng Liêu Quốc kết minh.
- Tăng thượng thư nói cực kỳ đúng đắn, thần nghĩ chuyện này phải cùng Liêu Quốc liên hợp lại, Đại Tống ta xuất ra một phần vật tư, thậm chí có thể trực tiếp phái binh quét sạch bọn người Nữ Chân!
Chương Đôn lại đứng ra nói.
Tuy nhiên lại thấy Lã Đại Phòng đứng ra nói:
- Chương Thị lang có phải hơi nghiêng về một phía rồi không, Liêu Quốc lại dễ dàng tin tưởng thế ư, dù lùi thêm bước nữa, thật sự kết minh ai dám cam đoan chúng dùng vật tư để tiêu diệt người Nữ Chân mà không phải phòng bị Đại Tống ta?
Xác định sứ tiết, chuyện này đã coi như thông qua cũng khiến Triệu Hú ngự trên ngai yên lòng, triều đình không nói chơi, chuyện đã được triều đình thông qua, như vậy sau này Cao Thái hậu hết bệnh muốn phủ quyết cũng không phải dễ dàng.
Quyết nghị trên triều đình sớm đã truyền tới tai Cao Thái Hậu, bà nghe xong cũng không tức giận chỉ trầm tư hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm:
- Xem ra Bệ hạ thật sự đã lớn, cũng biết cách mượn thế rồi!
Nửa tháng sau, Chương Đôn cùng sứ đoàn rời khỏi kinh thành, ngoại trừ thư kết minh còn mang theo trên mình một phong thư của Triệu Nhan, về lần đi sứ này có thành công hay không đều xem tác dụng của phong thư này vậy.