uy là sức khoẻ của Cao Thái hậu vừa hồi phục, nhưng lại không dám qua loa chút nào, hôm nay khi trời còn chưa sáng, bà liền sớm rời giường, sau khi rửa mặt liền tuỳ tiện ăn bát cháo, sau đó đeo kính lão tiếp tục phê duyệt tấu chương mà ngày hôm qua dồn lại, nói ra thì sức khoẻ của bà cứ yếu hơn từng ngày, đặc biệt là mắt lại càng mờ hơn, nếu không phải có kính lão, e là ngay cả chữ trên tấu chương bà cũng không thấy rõ.
Tuy nhiên cho dù là có kính lão, Cao Thái hậu nương ánh đèn phê tấu chương dường như cũng có vẻ vô cùng cố sức, thỉnh thoảng phải dừng lại gỡ kính xuống day trán, sau đó nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi mới tiếp tục phê tấu chương, đợi đến khi phía đông mặt trời mọc, tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào đại điện, Cao Thái hậu mới cảm thấy đỡ hơn, dù gì thì ánh sáng tốt hơn nhiều so với ánh nến tối mờ, khiến cho lúc bà xem tấu chương cũng không cần cố sức đến vậy.
Hôm nay là tuần nhật, Cao Thái hậu không cần phải như ngày thường triệu tập chúng thần nghị sự, tuy nhiên đợi đến khi sắp giữa trưa, mấy vị tướng công vẫn sẽ nhập cung nghị sự với bà, thuận tiện đem những tấu chương đã được phê duyệt đi, cho nên Cao Thái hậu phải phê duyệt xong tấu chương trước giữa trưa, miễn cho trễ nải chính sự.
Tuy nhiên ngay khi Cao Thái hậu uống chén trà, xốc tinh thần đang muốn tiếp tục phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên chỉ thấy một cung nữ chạy chậm vào, sau đó thấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Thái hoàng Thái hậu, Bệ hạ ở ngoài điện cầu kiến!
- A? Sao hôm nay Bệ hạ về sớm đến vậy?
Cao hoàng hậu nghe thấy bẩm báo của cung nữ cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt, trước đây Triệu Hú đi phủ của Triệu Nhan học, mỗi lần đều lề mề không chịu trở về, ví dụ như theo quy định thì đều về cung vào sáng hôm sau, nhưng Triệu Hú mỗi lần đều phải ăn điểm tâm, hơn nữa mỗi bữa điểm tâm đều phải ăn gần một canh giờ, lại thêm thời gian đi đường, cuối cùng lúc y về cung thường đều đã giữa trưa, trước giờ chưa từng trở về vào sáng sớm như hôm nay.
Trong lòng thấy lạ, tuy nhiên Cao Thái hậu rất nhanh liền cho Triệu Hú vào, chỉ trong chốc lát, liền thấy Triệu Hú mặc thường phục bước nhanh vào, sau khi cậu tiến cung liền đến thẳng Khôn Ninh điện, căn bản không có về tẩm cung của mình, cho nên ngay cả y phục cũng không kịp đổi.
- Tôn nhi bái kiến tổ mẫu!
Triệu Hú đến trước mặt Cao Thái hậu thi lễ nói.
- Không cần đa lễ, Hú nhi sao cháu về sớm như vậy?
Cao Thái hậu lúc này nhẹ lấy kính xuống, có chút mệt mỏi hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Cao Thái hậu, Triệu Hú do dự một chút, sau đó vẻ mặt kiên định mở miệng đáp:
- Khởi bẩm tổ mẫu, tôn nhi về là có chuyện muốn thương lượng với tổ mẫu!
- Ồ? Chuyện gì?
Cao Thái hậu nghe Triệu Hú nói vậy, liền không khỏi có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn cậu hỏi, từ khi Triệu Hú đăng cơ làm Hoàng đế, và sau khi bà nắm hết đại quyền thì Triệu Hú liền tỏ ra có chút sợ hãi đối với bà, ngoại trừ lúc bình thường thỉnh an ra, cũng không có những chuyện khác cần nói, giống như hôm nay chủ động tìm mình nói chuyện cũng là lần đầu tiên.
- Khởi bẩm tổ mẫu, lúc trước khi người bị bệnh, tôn nhi ở trong Chính Sự Đường học được không ít đạo trị quốc từ các vị tướng công, cảm thấy hay hơn nhiều so với việc theo các tiên sinh học bài, cho nên tôn nhi hy vọng có thể tiếp tục ở lại Chính Sự Đường, cho dù không làm gì cả nhưng ít nhất có thể nhìn các vị tướng công xử lý chính vụ, cũng có thể học được một vài điều gì đó!
Chỉ thấy lúc này Triệu Hú hít thật sâu, sau đó nói hết những lời giày vò cậu cả ngày trời ra.
Lời của Triệu Hú vừa dứt, Cao Thái hậu cũng lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt vẩn đục cũng phát ra ánh mắt sắc bén, đánh giá Triệu Hú ở trước mặt, đồng thời trong lòng cũng hiện lên vô số suy nghĩ, trong đó khiến bà lo lắng nhất là Triệu Hú vì sao lại bỗng nhiên đề ra yêu cầu này, có phải là Triệu Nhan ở sau lưng xúi giục cậu hay không?
Triệu Hú cũng cảm giác được ánh mắt sắc bén của Cao Thái hậu đang quan sát mình, điều này khiến cậu cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, mồ hôi lạnh trên trán cũng đều đổ ra rồi. Thậm chí có xúc động muốn xoay người chạy trối chết, tuy nhiên khi cậu vừa nghĩ đến lời cổ vũ ngày hôm qua của tam thúc, liền vẫn cố chống chịu áp lực mà cúi đầu, đứng nơi đó không nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, chỉ thấy Cao Thái hậu cuối cùng cũng mở miệng chậm rãi hỏi:
- Hú nhi, là ai bảo cháu đề xuất ra yêu cầu này với Ai gia?
Nghe thấy không ngờ Cao Thái hậu lại hỏi vậy, Triệu Hú cũng không khỏi sửng sốt, tuy nhiên ngay sau đó cậu liền đoán ra được suy nghĩ trong lòng của Cao Thái hậu, lập tức vội vàng giải thích:
- Khởi bẩm tổ mẫu, chuyện này không phải là do người khác xúi giục tôn nhi, mà là suy nghĩ trong lòng của tôn nhi, khoảng thời gian trước khi tổ mẫu ốm, tôn nhi tạm chia sẻ chính sự với tổ mẫu, cũng xem như là làm tròn đạo hiếu, hiện giờ bệnh của tổ mẫu tuy rằng đã khỏi nhưng sức khoẻ vẫn rất suy nhược, tôn nhi chia sẻ một phần chính vụ với tổ mẫu cũng là chuyện nên làm.
Khi nói đến đây, chỉ thấy Triệu Hú bỗng hít một hơi sâu, sau đó tiếp tục nói:
- Ngoài ra tôn nhi cũng cảm thấy tuổi của mình cũng không nhỏ nữa, ngày sau dẫu sao cũng phải đích thân xử lý chính vụ, cho nên không bằng hiện giờ liền tiếp xúc nhiều một chút với chính vụ, dù sao thì cũng có tổ mẫu người chủ trì triều chính, cho dù tôn nhi có sơ suất gì, tổ mẫu cũng có thể kịp thời chỉ ra chỗ sai cho tôn nhi!
Cao Thái hậu nghe xong những lời này của Triệu Hú trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, câu khoảng thời gian trước phân ưu cho bà tạm không nhắc đến, câu sau lại tuyệt đối xuất phát từ nội tâm của Triệu Hú, chỉ là bà không ngờ Triệu Hú lại có gan nói ra, hơn nữa còn nói trước mặt bà, phải biết rằng khi nói với bà những lời này cũng rất có thể sẽ khiến bà tức giận, dù gì thì bà vẫn chưa chết mà Triệu Hú lại có chút vội vã muốn tiếp nhận triều chính rồi.
Nếu là trước khi sinh bệnh, Cao Thái hậu đích xác rất có thể hoài nghi là Triệu Hú muốn đoạt quyền, do đó giận tím mặt, tuy nhiên sau khi trải qua cơn bệnh nặng lần trước, đối với một vài chuyện bà cũng nhìn thoáng hơn rồi, dù gì thì ngay cả bà cũng không biết mình còn có thể sống mấy năm, trong tình huống này, bà cũng đã khá xem nhẹ quyền lực trong tay rồi, hơn nữa so với giao cho những người khác, bà lại càng nguyện ý giao quyền lực cho Triệu Hú hơn.
Cũng chính vì vậy cho nên chỉ thấy vẻ mặt của Cao Thái hậu thay đổi liên tục, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt có chút bình thản nhìn Triệu Hú mở miệng nói:
- Hú nhi, cháu thật sự muốn sớm như vậy đã tiếp xúc với chính vụ?
- Đúng vậy, tôn nhi mỗi ngày đều ở trong cung quả thật rất nhàm chán, cho nên còn không bằng hiện giờ học tập thêm một vài thứ, thuận tiện cũng có thể phân ưu với tổ mẫu, hơn nữa ta nghe nói lúc trước khi phụ hoàng chưa đăng cơ thì đã giúp đỡ tổ phụ xử lý rất nhiều chính vụ, cho nên ta cũng hy vọng có thể học tập theo phụ hoàng!
Cảm thấy thái độ của Cao Thái hậu có chút thay đổi, Triệu Hú cũng không khỏi thầm thở phào, sau đó kiên định mà đáp.
- Tôn nhi thất lễ rồi, thỉnh tổ mẫu trách phạt!
Tuy nhiên Cao Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ của Triệu Hú lại có chút vui vẻ gật đầu, bình thường biểu hiện của Triệu Hú quả thật là quá thành thục ổn trọng, khiến người khác không dám xem cậu như một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng hiện giờ dáng vẻ của cậu lại như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, điều này khiến Cao Thái hậu mềm lòng, cho nên chẳng những không trách phạt, mà ngược lại mở miệng dặn dò Triệu Hú mấy câu.
Triệu Hú cũng liền liên tục đáp vâng, sau đó Cao Thái hậu bảo cậu trở về chuẩn bị một chút, ngày mai liền có thể chính thức đi Chính Sự Đường thảo luận chính vụ, điều này khiến Triệu Hú lại càng thêm mừng rỡ, liền hành lễ với Cao Thái hậu, sau đó lúc này mới cáo từ rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Hú gần như ngày nào cũng đi Chính Sự Đường, tuy nhiên mỗi khi cần đến chỗ của Triệu Nhan học, cậu vẫn sẽ tới Lăng Vương phủ, bởi vì cậu cảm thấy mình có thể học được càng nhiều thứ hơn nữa từ chỗ tam thúc, hơn nữa những vấn đề gặp phải trong Chính Sự Đường, cậu cũng có thể nhân đó mà thỉnh giáo Triệu Nhan, Triệu Nhan tuy không thích chính vụ nhưng dù sao cũng từng đích thân chưởng quản chính vụ trong một khoảng thời gian, cũng vô cùng tinh thông những chuyện này, giải thích nghi hoặc cho Triệu Hú đương nhiên không có vấn đề gì.