Chuyện của kinh thành mà Tào Dĩnh nói, kỳ thật là chỉ chuyện Cao Thái hậu lần nữa bệnh nặng. Ngay từ 3 năm trước, Cao Thái hậu suýt chút nữa vì một cơn bệnh nặng mà ngã xuống, sau này vất vả lắm mới gượng dậy nổi, nhưng từ đó về sau sức khoẻ càng lúc càng kém, 3 năm nay cũng hễ một chút là lại bệnh trong một thời gian, may mà Triệu Hú càng lúc càng lớn, hơn nữa cũng bắt đầu dần dần tiếp xúc với triều chính, điều này chẳng những san sẻ bớt một phần áp lực cho Cao Thái hậu, đồng thời cũng hoà hoãn quan hệ giữa hai người.
Tuy nhiên ngay tháng trước, Cao Thái hậu khi đang nghị sự với chúng thần bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, điều này khiến cả triều đình hỗn loạn cả lên, sau này sau khi được thái y cấp cứu, tuy Cao Thái hậu cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng bệnh tình lại càng nghiêm trọng, lại thêm tuổi bà cũng đã cao như vậy rồi, rất nhiều loại thuốc đều không dám dùng, sợ là thân thể của Cao Thái hậu chịu không nổi, mà tác dụng của một số loại thuốc có dược tính ôn hoà lại rất có hạn, cứ như vậy, khiến cho bệnh tình của Cao Thái hậu chẳng những không chuyển biến tốt mà ngược lại còn dần nặng thêm.
Đương nhiên những tin tức trên đều là những tin tức bình thường được lưu truyền trong kinh thành, Triệu Nhan thân là Lăng Vương, hơn nữa lại là nhi tử trên danh nghĩa của Cao Thái hậu, đương nhiên là biết nhiều hơn một ít, ví dụ như hắn biết tổ phụ của Tào Dĩnh là Tào Dật từng đích thân khám và chữa bệnh qua cho Cao Thái hậu, kết quả tình huống không hề lạc quan gì, thậm chí Tào Dật đoán rằng, Cao Thái hậu e là không sống qua năm nay được.
Tuy rằng trước đó Triệu Hú đã tham chính, hơn nữa y cũng đã 16 tuổi, tính ra thì tuổi cũng không coi là nhỏ nữa, nhưng Cao Thái hậu dù gì vẫn nắm giữ đại bộ phận quyền lực trên triều đình, nếu bà quả thật bệnh mà chết đi, e là chỉ riêng việc chuyển giao quyền lực thôi cũng sẽ gây nên một hồi chấn động lớn trên triều đình.
- Nương tử, nàng cảm thấy lần này Thái hậu có thể gắng gượng được như 3 năm trước không?
Triệu Nhan suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Tào Dĩnh ngồi đối diện, Tào Dĩnh cũng tinh thông y lý, mặc dù về mặt thao tác thực tế có thể không bằng những thái y kia, nhưng về mặt lý luận tuyệt đối không kém hơn bất kỳ kẻ nào.
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Tào Dĩnh cúi đầu suy tư một lát, sau đó lúc này mới bỗng nhiên lắc đầu nói:
- Phu quân, chỉ sợ Cao Thái hậu không thể gắng gượng qua được. Cơn bệnh nặng của 3 năm trước tuy rằng không thể khiến Cao Thái hậu ngã xuống, nhưng lại tổn thương rất lớn đến sức khoẻ của Cao Thái hậu. Mấy năm nay Cao Thái hậu thường xuyên sinh bệnh chính là minh chứng rõ ràng, hơn nữa mấy ngày trước sau khi ta theo phu quân vào cung thăm Thái hậu, mượn cơ hội này để cẩn thận quan sát Thái hậu, kết quả phát hiện ấn đường của bà u ám, không có bất kỳ sinh khí nào, chỉ sợ quả thật là đại nạn đã đến, không ai có khả năng vãn hồi.
Triệu Nhan nghe đến đó cũng thầm than một tiếng, đối với người phụ nữ mạnh mẽ Cao Thái hậu này, tình cảm của Triệu Nhan đối với bà hết sức phức tạp, trước kia chỉ đơn thuần là ghét, hiện giờ lại xen lẫn vài phần kính nể và thân tình, mặt khác còn có rất nhiều cảm tình mà ngay cả hắn cũng không thể nói rõ ra được, hiện giờ biết mệnh của Cao Thái hậu không còn lâu nữa, trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút mất mát.
- Phu quân, có câu sống chết có số, Thái hậu cũng đã gần thất tuần, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày hôm nay, cho nên chàng cũng không nên quá bi thương!
Tào Dĩnh cũng có thể thấu hiểu tình cảm phức tạp của Triệu Nhan dành cho Cao Thái hậu, lập tức nhẹ giọng an ủi.
- Ừ, ta biết, mấy ngày này chúng ta vào cung thêm vài chuyến. Nếu ta không nhớ, nương tử nàng phải nhắc nhở ta đấy.
Triệu Nhan lúc này tinh thần có chút sa sút, con người đều phải chết, Triệu Thự, Triệu Húc và Cao Thái hậu những người này đều lần lượt ra đi, vậy ngày sau những người bên cạnh mình này khẳng định cũng sẽ lần lượt rời khỏi nhân thế, bao gồm cả bản thân hắn, nghĩ đến điều này càng khiến Triệu Nhan thêm tâm phiền ý loạn.
Tào Dĩnh nhìn ra Triệu Nhan tâm tình không tốt, lập tức suy nghĩ một chút bỗng nhiên mở miệng cười nói:
- Phu quân, hôm nay Giai nhi gửi thư đến rồi, chàng đoán xem hiện giờ nó đang ở đâu?
Nghe thấy thê tử nhắc đến con trai, Triệu Nhan xem như là có chút tinh thần, lập tức ngẩng đầu hỏi:
- Ở đâu. Hai tháng trước không phải y nói là phải chấp hành nhiệm vụ bí mật gì sao, kết quả suốt hai tháng không có chút tin tức nào, hiện giờ không phải là đang ở vùng hải đảo Nam Dương sao?
Triệu Giai hai năm trước đã tốt nghiệp học viện Hải quân, sau đó chính thức phục vụ trong lực lượng hải quân, bọn họ xem như là lứa đầu tiên của học viện trong hải quân, bởi vì tiếp thu qua giáo dục hải quân có hệ thống, cho nên đa số đều có biểu hiện xuất sắc trong hải quân, ví dụ như Triệu Giai hiện giờ đã chính thức được thăng lên làm hạm trưởng, có thể tự lực chỉ huy một hạm tàu chiến, hơn nữa trước đây đã nhiều lần hành động quét sạch hải tặc, còn nhiều lần lập không ít chiến công, hẳn là đến năm sau, Triệu Giai sẽ được thăng lên làm tướng quân của một nhánh hạm đội.
Khi Tào Dĩnh nhắc đến con trai cũng cười đầy tự hào, chỉ thấy nàng ngồi xuống cạnh Triệu Nhan nói:
- Giai nhi lúc trước quả thật là đi Nam Dương bên kia, tuy nhiên hiện giờ y đã trở lại rồi, hơn nữa đi theo hạm đội ra vùng duyên hải Sơn Đông, tuy nhiên trong thư y cũng không nói là chuyện gì, bất quá ở vùng duyên hải Đại Tống chúng ta hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
- Đi Sơn Đông bên kia?
Triệu Nhan nghe đến đây cũng sững sờ, tuy nhiên cũng liền phản ứng lại, e là Triệu Giai bọn họ không phải là đi Sơn Đông, mà là đi Liêu Quốc, bởi vì cứ cách một khoảng thời gian Đại Tống sẽ vận chuyển một vài vật tư cho Liêu Quốc, lương thực trong những vật tư này đa số đều chuyển trực tiếp từ vùng Nam Dương, bởi vì bên đó nhiều gạo, lương thực cũng vô cùng rẻ, hơn nữa vận chuyển bằng đường biển cũng thuận tiện và tiết kiệm hơn, cho nên lương thực chi viện cho Liêu Quốc đều thông qua vận chuyển đường biển, đương nhiên mỗi lần vận chuyển đều cần có hộ vệ hải quân đi theo, nếu Triệu Nhan không nhớ nhầm, khoảng thời gian trước vừa hay có một nhánh đội thuyền vận chuyển lương thực xuất phát từ phương nam, hẳn là Triệu Giai cũng hộ vệ xung quanh nhánh đội tàu kia.
Đối với chuyện Triệu Giai phải đi Liêu Quốc, Triệu Nhan cũng không định nói cho Tào Dĩnh biết, tránh cho nàng lại lo lắng, dù gì thì hai nước Tống Liêu tuy rằng liên minh với nhau nhưng đôi bên vẫn là quốc gia đối địch, với thân phận của Triệu Giai mà đi tới nơi đó, Tào Dĩnh khẳng định sẽ lo lắng. Nhưng nếu phân tích kỹ càng một chút, cũng không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Triệu Giai, một là thân phận của Triệu Giai ở trong quân đội là bí mật, căn bản không có mấy người biết y là con trai của mình, hai là Liêu Quốc hiện giờ lại cần sự chi viện của Đại Tống để tiến hành chiến tranh với người Nữ Chân, căn bản không dám đắc tội Đại Tống, cuối cùng Triệu Giai lại là lái chiến hạm đi Liêu Quốc, kỵ binh của Liêu Quốc không tệ nhưng lại không có hải quân ra hồn gì, cho nên cho dù là lùi một vạn bước, Liêu Quốc dám mạo hiểm nguy hiểm khai chiến với Đại Tống mà gây bất lợi cho Triệu Giai, nhưng chỉ cần Triệu Giai lên chiến hạm, bọn họ không thể làm gì Triệu Giai được.
- Đúng rồi, Giai nhi và Yên nhi đã đính hôn gần 3 năm rồi, tính ra thì tuổi của Triệu Giai cũng không còn nhỏ nữa, có phải là nên để bọn nó làm hôn lễ rồi không?
Lúc này Tào Dĩnh bỗng nhớ đến hôn sự của con trai, lập tức mở miệng thương lượng với Triệu Nhan.
Triệu Nhan vừa nghe cũng cảm thấy có lý, Triệu Giai và Dương Yên đều đã trên 18 rồi, cũng là lúc để tổ chức hôn lễ cho bọn chúng rồi, ngoài ra Triệu Giai mang theo Agnes kia bên người, hai người cũng đã lâu ngày sinh tình, năm ngoái ngay cả con cũng sinh ra rồi, nếu không phải con còn nhỏ, Triệu Nhan đã sớm muốn bọn họ đưa con về kinh thành. Tuy nhiên chuyện này sau khi để Dương Yên biết cũng rất tủi thân, vì chuyện này nhiều lần vào vương phủ tìm Tào Dĩnh kể khổ, tuy không nói rõ ra nhưng nỗi ai oán đó người của cả vương phủ đều có thể cảm nhận được.
- Cũng tốt, vậy viết thư cho Giai nhi, để y trở về một chuyến làm hôn lễ, còn về Yên nhi muốn theo y đi phương Nam hay là ở lại kinh thành thì để chúng nó tự thương lượng. Ngoài ra còn có đứa con kia của Giai nhi và Agnes cũng mang về luôn, đây là tôn tử đầu tiên của chúng ta đấy.
Triệu Nhan nghĩ một chút rồi mở miệng nói, khi nói đến hai từ “tôn tử” này, hắn không khỏi cảm thấy cảm khái, hắn năm nay còn chưa đến 40 mà đã làm ông nội rồi, chuyện này nếu ở hậu thế thì quả thật có chút điên cuồng.
- Xem dáng vẻ vui vẻ của chàng kìa, tuy ta cũng muốn gặp tôn tử nhưng ta lại có chút lo lắng, Agnes dù sao cũng là người dị tộc, hơn nữa còn tóc vàng mắt xanh, phu quân chàng nói xem tôn tử của chúng ta sẽ không có dáng vẻ giống như vậy đó chứ?
Tào Dĩnh lúc này lại có chút lo lắng nói, bị Triệu Nhan ảnh hưởng, nàng cũng không quá coi trọng việc phân đích thứ, chỉ là lo lắng vẻ ngoài tôn tử của mình sẽ giống như Agnes, như vậy thì có chút quái dị rồi.
- Ha ha, cái này có gì mà lo lắng, cho dù đứa trẻ có vẻ ngoài như thế nào, đó cũng là cháu của chúng ta, lẽ nào nàng còn lo nó lớn lên sẽ không có ai làm mai cho nó sao?
Triệu Nhan lại cười to nói, lại nói tiếp hắn có chút chờ mong đứa cháu lai này, theo quan điểm thẩm mỹ của hậu thế, thường thì những đứa con lai đều không tệ, hơn nữa chỉ số thông minh của con lai cũng có thể càng có ưu thế, nếu có thể, hắn cũng hy vọng Triệu Giai và Agnes sinh thêm vài đứa cháu trai cháu gái có dòng máu lai.
- Hi hi, xem chàng vui vẻ kìa, tôn tử mới nhỏ như thế mà chàng đã muốn làm mai cho nó rồi, tuy nhiên trẻ con trong phủ cũng lớn lên từng ngày, giống như Tín nhi bọn nó bình thường cũng ở trong học viện Truy Nguyên, chỉ khi ngày nghỉ mới về một chuyến, điều này khiến trong phủ quả thật lạnh lẽo đi nhiều, con của Giai nhi nếu có thể đưa về, cũng có thể khiến trong phủ náo nhiệt hơn.
Tào Dĩnh lúc này cũng cười mở miệng nói.
Nói đến chuyện con cái, Triệu Nhan và Tào Dĩnh cũng hứng trí bừng bừng, tuy nhiên cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên chỉ nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa, sau đó âm thanh của một thị nữ vang lên:
Triệu Nhan lúc này bỗng nghĩ đến một khả năng, lập tức vội vàng đứng lên nói.
Tuy nhiên lúc này Tào Dĩnh lại kéo hắn lại nói:
- Hẳn không phải là bệnh của Thái hậu, nếu không Bệ hạ chỉ có thể trông coi bên người Thái hậu, căn bản không cần y đích thân đến một chuyến, cho nên Bệ hạ đến tìm phu quân hẳn là vì chuyện khác.
Triệu Nhan nghe cũng cảm thấy có lý, tuy nhiên Triệu Hú không ở trong cung lo xử lý chính vụ mà bỗng nhiên chạy đến phủ của mình, khẳng định là có chuyện quan trọng gì, cho nên hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức đứng lên đi đến tiền điện, lại thấy Triệu Hú đang vô cùng sốt ruột đi tới đi lui trong đại điện.