Đã đến cuối hạ, mặt biển phương bắc vẫn nóng bức như cũ, Triệu Giai đứng ở đầu thuyền nhìn mặt biển cuộn sóng, trong lòng lại hết sức bình tĩnh, y vào trong hải quân phục vụ đã gần hai năm rồi, hai năm này y cũng tham gia qua không ít trận hải chiến, trong đó đa phần đều là tiêu trừ hải tặc hoặc chinh chiến với vương quốc thổ dân ở Nam Dương, mỗi lần khai chiến bọn họ đều chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, điều này cũng khiến cho những trận chiến này có chút nhàm chán, bởi vì trước khi khai chiến bọn họ đã biết kết quả luôn rồi.
So với những trận hải chiến buồn tẻ, Triệu Giai thích nhất vẫn là nhiệm vụ bảo vệ hàng hoá, khi có vài đội tàu cần đi xa, bởi vì không tự tin với lực lượng vũ trang của chính mình cho nên bọn họ sẽ lấy tiền "quyên" cho hải quân, sau đó đổi lấy sự bảo vệ của các chiến hạm hải quân, Triệu Giai từng làm qua mấy lần nhiệm vụ bảo vệ hàng hoa như thế này, thường đều là vùng Nam Dương, lần xa nhất thậm chí còn đi tới vùng duyên hải Thiên Trúc, trong những nhiệm vụ bảo vệ hàng hoa này, bọn họ sẽ gặp phải đủ loại nguy hiểm, ví dụ như hải tặc, gió lốc, đói khát ... nhưng bọn họ đều lần lượt vượt qua.
Nghĩ đến những chuyện trên, Triệu Giai không khỏi cảm thấy hết sức kiêu ngạo, hai năm này y đã trải qua nhiều việc, đồng thời cũng trưởng thành hơn nhiều, tuy là hiện giờ y vẫn chỉ là một hạm trưởng nho nhỏ, nhưng y tin tưởng với năng lực của bản thân, chỉ huy một nhóm hạm đội tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa trước đó y đã từng nghe ngóng được chút tin tức, có lẽ là đợi đến sang năm, y hẳn là có thể như mong muốn rồi, đến lúc đó y cũng có thể tự mình chấp hành một vài nhiệm vụ, học tập được thêm càng nhiều kinh nghiệm.
- Hạm trưởng, phía trước nữa là sẽ tới hải vực Liêu Quốc, tướng quân bảo chúng ta đề cao cảnh giác!
Đúng lúc này, một lính liên lạc chạy đến phía sau Triệu Giai lớn tiếng bẩm báo.
Nhóm chiến hạm mà Triệu Giai suất lĩnh tên là Trịnh Châu Hiệu, thuộc về hạm đội số 7 của Hạm đội Nam Dương Hải quân Đại Tống, nguyên hạm đội tổng cộng có sáu chiến hạm chủ lực, ngoài ra còn có không ít chiến hạm cỡ trung và cỡ nhỏ, mà Trịnh Châu Hiệu thì lại là một trong sáu chiến hạm chủ lực, Triệu Giai có thể đảm nhiệm hạm trưởng của chiến hạm chủ lực, từ đó có thể thấy năng lực của y.
- Truyền lệnh của ta, toàn bộ chiến hạm chuẩn bị chiến đấu!
Theo lệnh của Triệu Giai truyền xuống, toàn bộ tướng sĩ trên chiến hạm liền bắt đầu bận rộn, từng cỗ hoả pháo và nỏ pháo được đẩy lên boong tàu, sau một lát liền chuẩn bị chiến đấu xong.
Kỳ thật thuyền vận chuyển lương thực của Đại Tống thường xuyên đến vùng giữa Liêu Quốc và Đại Tống, nơi này trước đây cũng có hải tặc. Nhưng cùng với việc hải quân Đại Tống tiêu diệt hải tặc, khiến cho vùng hải vực này đã hết sức an toàn, lại thêm Liêu Quốc không coi trọng hải quân, vùng duyên hải ngay cả một chiến thuyền ra hồn cũng không thấy, cho nên cho dù là tiến vào hải vực Liêu Quốc, trên cơ bản cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Tuy nhiên cho dù là vậy, mỗi lần khi hải quân Đại Tống tiến vào vùng hải vực Liêu Quốc đều phải tiến vào trạng thái cảnh giác, một mặt là để nhắc nhở các tướng sĩ trong bất kỳ tình huống nào cũng không được lơ là, mặt khác cũng là để khảo nghiệm năng lực ứng biến chuẩn bị chiến đấu của các tướng sĩ.
Đợi cho tướng sĩ trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu xong, Triệu Giai lập tức hạ lệnh cho người cầm cờ trên cột buồm phát cờ hiệu với kỳ hạm, ý bảo chiến hạm của mình đã chuẩn bị xong, sau đó tàu chỉ huy lại đánh cờ hiệu với bọn họ, kết quả kỳ hiệu trên tàu Triệu Giai lập tức hưng phấn hô lên:
- Hạm trưởng, chúng ta lần này lại là đội đứng đầu trong chiến hạm chủ lực. Vương hạm trưởng của Thanh Châu Hiệu khẳng định sẽ lại trừng phạt các huynh đệ thủ hạ lau boong tàu nữa rồi.
Lời nói của người cầm cờ khiến cho Triệu Giai cùng các tướng sĩ thủ hạ đều cười rộ lên, đã là khảo nghiệm, đương nhiên sẽ phải so sánh, cho nên mỗi lần diễn tập chuẩn bị chiến đấu như vậy, tất cả các chiến hạm của cả hạm đội đều sẽ tranh nhau giành lấy hạng nhất, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị sẵn sàng, Triệu Giai chẳng những là hạm trưởng trẻ tuổi nhất trong hạm đội, hơn nữa cũng là hạm trưởng duy nhất tốt nghiệp từ Học viện hải quân, lại thêm y có phương pháp quản lý quân đội, cho nên mỗi lần diễn tập như vậy y luôn có thể chuẩn bị sẵn sàng trong thời gian ngắn nhất.
Về phần vị Vương hạm trưởng mà người cầm cờ nhắc đến, chính là hạm trưởng không phục Triệu Giai nhat, chiến hạm của đoi phương gọi là Thanh Châu Hiệu, trước đây khi Triệu Giai chưa vào hạm đội, Thanh Châu Hiệu là chiến hạm ưu tú nhất trong hạm đội. Mỗi lần diễn tập sẵn sàng chiến đấu đều đứng thứ nhất, nhưng từ sau khi Triệu Giai đảm nhiệm hạm trưởng, Thanh Châu Hiệu khi nào cũng bị y đe đầu, mỗi lần sau khi thua, Vương hạm trưởng trên Thanh Châu Hiệu đều sẽ phạt thủ hạ của mình lau boong tàu, hơn nữa nhất định phải lau đến một hạt bụi cũng không có mới đạt chuẩn, nếu không tất cả mọi người đều không được ăn cơm, đây là chuyện mà người của toàn bộ hạm đội đều biết.
Biểu hiện của các huynh đệ không tệ, buổi tối đều thêm đồ ăn!
Triệu Giai không nói những lời sáo rỗng như chiến thắng chớ nên kiêu ngạo các loại, mà trực tiếp tiến hành thưởng cho các tướng sĩ, bởi y biết những huynh đệ này vì để tranh được hạng nhất, bình thường trong lúc huấn luyện đã chịu không ít đau khổ, cho nên tuyệt đối không thể đả kích sự nhiệt tình của họ, mà ngược lại phải cho họ biết rang có công là sẽ được thưởng, có lỗi là phải chịu phạt.
Nghe thấy tối được thêm đồ ăn, trên chiến hạm cũng lập tức truyền đến những tiếng hoan hô, tuy nhiên sau khi hoan hô xong, tất cả các tướng sĩ vẫn sẽ làm việc như cũ, dù gì thì hiện giờ bọn họ vẫn đang ở trong trạng thái cảnh giới, không thể bởi vì thẳng một bậc liền lơ là cảnh giác.
Vùng hải vực mà Liêu Quốc chiếm cứ kỳ thực cũng không lớn, tạm không tính hải vực phía bắc Cao Ly, trong vùng hải vực phía nam Cao Ly, hải vực mà Liêu Quốc chiếm chỉ có một nửa Bột Hải cùng với một phần nhỏ Hoàng Hải, cho nên khi đội tàu của Triệu Giai bọn họ đến hải vực Liêu Quốc, cũng cho thấy là đã cách đất liền Liêu Quốc không xa nữa.
Thời điểm buổi tối, đội tàu vận chuyển lương thực cuối cùng đã đến eo biển Bột Hải, eo biển Bột Hải là giao giới giữa Bột Hải và Hoàng Hải, hai bên eo biển lần lượt là Đăng Châu của Đại Tống và Tô Châu của Liêu Quốc, lại nói tiếp người Khiết Đan chỗ nào cũng học theo người Hán, có lẽ là bọn họ cũng biết phía nam Đại Tống có một Tô Châu, cho nên bọn họ cũng lấy tên Tô Châu đặt cho cảng biển của một bán đảo cao nhất, chỉ có điều Tô Châu này kém xa Tô Châu Đại Tống, cho dù là về nhân khẩu, quy mô hay là trình độ phồn hoa, Tô Châu của Liêu Quốc đều cam bái hạ phong, thậm chí ngay cả một phần tư Tô Châu Đại Tống cũng không bằng.
Tuy nhiên đội tàu của Triệu Giai bọn họ không có tiến vào Đăng Châu hay Tô Châu nghỉ ngơi, mà trực tiếp lái tàu vào trong vịnh Bột Hải, buổi tối nghỉ ngơi ngay tại vịnh, bởi vì trên đường đến bọn họ gặp phải một trận bão không lớn cũng không nhỏ, khiến hành trình của họ chậm trễ vài ngày, cho nên trong tình huống thiếu hụt tiếp viện, bọn họ thường không tiến vào cảng nghỉ ngơi, miễn cho làm trễ nải thời gian.
Vào lúc ban đêm, Triệu Giai tuân thủ lời hứa của mình, thêm đồ ăn cho các tướng sĩ trên thuyền, mỗi người được phát một vò hoa quả, sáng hôm sau, đội tàu phải khởi hành tiếp, trải qua gần hai ngày đi đường, cuối cùng rốt cuộc đã đến cảng Thần Châu của vịnh Bột Hải.
Lại nói tiếp Triệu Giai cung là lần đầu tiên đến Liêu Quốc, khi y ở đầu thuyền nhìn thấy cảng Thần Châu của Liêu Quốc ở xa xa, trong lòng cũng có chút kích động, đặc biệt là nghĩ đến lúc trước phụ thân mình cùng đại bá đích thân đi sứ Liêu Quốc, chỉ tiến hành một kế hoạch nhỏ là khiến cho Liêu Quốc long trời lở đất, lúc đó phụ thân mình còn nhỏ tuổi hơn tuổi hiện giờ của mình, điều này khiến y chỉ mới nghĩ thôi là đã cảm thấy kích động vô cùng.
Chiến hạm của Triệu Giai bọn họ dẫn đầu cập bờ, sau đó tiếp xúc một chút với quan viên Liêu Quốc cùng với quan viên Đại Tống ở lại Liêu Quốc, sau khi xác nhận không có gì dị thường, lúc này mới để cho thuyền vận chuyển lương thực vao cảng, sau đo dưới sự chỉ huy của quan viên Liêu Quốc, một nhóm lớn người khuân vác tràn lên bến cảng, bắt đầu vận chuyển thương thực từ thuyền, quan viên Liêu Quốc và quan viên giám sát của Đại Tống thì phụ trách kiểm kê số lượng, để tránh phát sinh sai lầm.
Thuyền vận chuyển lương thực đã an toàn đến được Thần Châu, tiếp đó sẽ không có chuyện cho những hộ vệ hải quân như Triệu Giai bọn họ nữa, cho nên cùng với một tiếng lệnh của tướng quân hạm đội số 7, các tướng sĩ trên chiến hạm cũng đều giải tán, ngoại trừ phải giữ lại một vài thủ vệ tất yếu ra, những người còn lại đều tự do hoạt động.
Triệu Giai vốn muốn cùng vài huynh đệ đi vòng vòng Thần Châu, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên mình đến Liêu Quốc, bất kể như thế nào cũng không thể chỉ ở trên thuyền mà không xuống, hơn nữa thân phận của y cũng không có ai biết, lại thêm bên người có nhiều huynh đệ đi cùng như vậy, hẳn là sẽ không có khả năng gặp phải nguy hiểm gì.
Tuy nhiên ngay khi Triệu Giai vừa chuẩn bị rời thuyền lại chợt nhận được lệnh của lãnh đạo trực tiếp Chu tướng quân, bảo y lập tức tập hợp trên tàu chỉ huy, Triệu Giai cũng không dám trì hoãn, lập tức chạy nhanh đến nơi kỳ hạm cập bến, lúc này y mới phát hiện, hạm trưởng trên các chiến hạm gần như đã đến đủ cả, mà Chu tướng quân thì gương mặt âm u, xem ra dường như đã có đại sự gì xảy ra rồi.