Khi Tiêu Nham Thọ đang lo lắng về tiền đồ của Liêu quốc, chợt nghe thấy lời của con, tuy nhiên ông cũng không có quá để ý, lập tức thuận miệng nói, ông còn tưởng rằng Tiêu Nham Thọ lại làm quen được tài năng trẻ tuổi tuấn kiệt gì, muốn đề cử với ông một phen, tuy nhiên hiện tại tình hình của Liêu quốc cũng không phải là người tuổi trẻ tuấn kiệt nào có thể giải quyết.
Lúc này chỉ thấy Tiêu Địch Liệt sắc mặt kiên định mà nói.
- Là Vương Thế Tử của Lăng Vương Đại Tống.
- Thế tử Lăng Vương?
Tiêu Nham Thọ vừa mới bắt đầu không kịp phản ứng, thậm chí lão còn đang suy nghĩ Liêu quốc từ khi nào thì xuất hiện một Lăng Vương, chợt kịp phản ứng, lập tức đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm Tiêu Địch Liệt lớn tiếng nói:
- Ngươi nói là con trai của Triệu Nhan?
Tiêu Địch Liệt mở miệng lần nữa giải thích nói:
- Đúng vậy, chính là con trai của Lăng Vương, họ tên của y là Triệu Giai, không ngờ ở trong hải quân Đại Tống đảm nhiệm hạm trưởng, con cùng với y mới quen đã thân, nói chuyện rất hợp ý nhau, lúc mới bắt đầu con cũng không biết thân phận của y, nhưng lại có thể cảm giác được y có kiến thức không tầm thường, khẳng định không phải người thường, vì thế ngay một ngày trước chủ động hỏi, lúc này y mới nói thân phận của mình cho con biết, và đề xuất ý chiêu nạp.
- Mới quen đã thân? Chỉ sợ là cố ý tiếp cận!
Tiêu Nham Thọ nghe đến đó cũng bỗng nhiên cười lạnh nói, ông một lòng trung thành với Liêu quốc, trong giây lát nghe thấy đứa con quyền quý của Triệu Nhan Đại Tống kết giao với con mình, tự nhiên sẽ hoài nghi trong chuyện này có âm mưu.
Nghe thấy lời nói của phụ thân Tiêu Địch Liệt cũng nhíu mày nói:
- Phụ thân, con cùng với Triệu Giai gặp nhau đích thực là trùng hợp, lúc ấy hải quân Đại Tống đã cưỡng chế người Nữ Chân di dời rồi, nhưng Thái Tử lại vẫn không dám trở về theo đường bộ, ngược lại mặt dày thỉnh cầu chiến hạm của Đại Tống đưa gã trở về, lúc ấy con cảm thấy vô cùng nhục nhã, vì thế vốn không ngồi chung một thuyền với Thái tử, lại không nghĩ rằng tùy tiện chọn con thuyền lại chính là chiến hạm của Triệu Giai, lúc này mới quen biết với y.
Nói tới đây, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt dừng một chút lại nói tiếp:
- Tuy rằng con cùng với Triệu Giai gặp gỡ không lâu, nhưng lại phát hiện y bác học đa tài tính cách hào sảng, là một vị bằng hữu hiếm gặp. Hơn nữa y đối với tình hình của Đại Liêu ta có thể nói là như lòng bàn tay, thậm chí y còn báo trước, chỉ cần Liêu quốc chúng ta không ngăn được người Nữ Chân, Đại Tống nhất định sẽ xua quân lên phía bắc. Đến lúc đó dưới thế hai mặt giáp công, chỉ sợ sẽ chính là ngày Liêu quốc chúng ta mất nước rồi!
Nghe được những lời này của con trai, Tiêu Nham Thọ cũng không khỏi trầm mặc, làm sao ông lại không biết Đại Liêu hiện tại các mặt lâm vào cảnh khốn khó, nhưng hiện tại Hoàng đế Đại Liêu Gia Luật Tuấn không để ý tới chính sự. Tùy ý Gia Luật Ất Tân càn quấy, vốn ông còn mong đợi ở Thái Tử, hy vọng sau này sau khi Thái Tử đăng cơ có thể chỉnh đốn giang sơn, nhưng hiện tại xem ra, Thái Tử cũng không phải là một vị quân chủ anh minh, nói một cách khác, Liêu quốc gần như đã lâm vào trong tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục, cũng không phải sức một mình ông có thể xoay chuyển.
Nghĩ đến đây, Tiêu Nham Thọ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, sau một lát mới mở miệng lần nữa nói:
- Cái tên Triệu Giai kia gã còn nói gì nữa?
Nhìn thấy thái độ phụ thân dịu đi, trong lòng Tiêu Địch Liệt cũng vui vẻ, lập tức hưng phấn nói:
- Triệu huynh đệ còn nói y thường xuyên nghe phụ thân Lăng Vương đề cập tới phụ thân, nói từ sau khi Gia Luật Nhân Tiên chết, người là người quan trọng nhất trong quân đội Liêu quốc, đáng tiếc bởi vì có tên tiểu nhân Gia Luật Ất Tân giữ chân người, mới khiến cho chuyện quét sạch người Nữ Chân vẫn không có tiến triển.
Nghe được ngay cả Triệu Nhan cũng khen ngợi mình như thế, Tiêu Nham Thọ cũng không kìm được có chút kinh ngạc, dù sao đối phương là người mà ngay cả Gia Luật Nhân Tiên cũng có thể bức cho chết, có thể có được sự khen ngợi của người như thế, lòng dạ ông cũng cảm thấy mừng thầm vài phần.
- Ngoài ra Triệu huynh đệ còn cam đoan với con, chỉ cần con nguyện ý quy thuận Đại Tống. Những thứ khác không nói, ít nhất tuyệt đối sẽ không bởi vì con là người Khiết Đan mà bị xa lánh, càng sẽ không cho con chức quan an nhàn dưỡng lão, mà là vẫn ở lại phục vụ trong quân như cũ. Con tự tin còn có mấy phần bản lĩnh, chỉ cần buông chân, con tuyệt đối không tin sẽ không sánh bằng những tướng quân người Tống khác!
Tiêu Địch Liệt lúc này mới nói tiếp.
Tiêu Nham Thọ nghe thấy Triệu Giai cũng không trực tiếp dùng quan cao lộc hậu gì để mua chuộc con của mình, mà chỉ đề xuất hai điều kiện khá rộng rãi, trong lòng cũng không khỏi tin thêm vài phần, bởi vì điều này hoàn toàn nói rõ thành ý của Triệu Giai. Ngược lại nếu y thật sự đem điều kiện phong hầu gì đó đề ra, chỉ sợ sau này cho dù Đại Tống thực hiện cũng chỉ là một tước vị rỗi rãi, căn bản không có thực quyền gì, đây tuyệt đối không phải điều Tiêu Nham Thọ muốn.
Lúc này Tiêu Nham Thọ nói tiếp, lúc nói chuyện ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào con trai:
- Địch Liệt, nếu Triệu Giai đã muốn chiêu dụ con rõ rệt thế, vậy thì con nghĩ thế nào?
- Con…. Con cũng không trả lời y ngay, chỉ nói là phải đi về thương lượng với phụ thân một chút, có điều con cảm thấy vận số Đại Liêu đã hết, tuyệt không phải chuyện sức người có khả năng xoay chuyển, phụ thân người cũng đừng chôn cùng với Liêu quốc hủ bại này, vì thế chi bằng chúng ta bèn…
- Câm mồm!
Tiêu Địch Liệt lời còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Nham Thọ lớn tiếng ngắt lời, tuy nhiên ngay sau đó ông lại nói, ngữ khí thận trọng:
- Địch Liệt, ta cả đời này đều vì Đại Liêu chinh chiến khắp nơi, hơn nữa tuổi của ta cũng đã cao, cho nên bất kể như thế nào cũng sẽ không phản bội Đại Liêu, có điều con không giống ta, con bây giờ còn trẻ tuổi, ngày sau còn có một cuộc đời tốt đẹp chờ con, cho nên con không cần chết cùng cha, vốn ta còn lo lắng sau này sắp xếp cho con thế nào, tuy nhiên hiện tại xem ra, quy thuận Đại Tống cũng là lựa chọn không tồi, hơn nữa huyết mạch của nhà họ Tiêu chúng ta cũng cần con kế thừa!
- Phụ thân...
Tuy rằng Tiêu Địch Liệt lúc trước đã sớm đoán được phụ thân sẽ quyết tâm muốn cùng tồn vong với Đại Liêu, nhưng hiện tại chính tai nghe ông nói ra lại không chịu được nỗi đau khổ trong lòng, muốn khuyên bảo lại không biết nên nói gì.
- Được rồi, Đại Liêu chúng ta tuy rằng dần dần suy sụp, nhưng cũng không phải nhất thời sẽ đổ xuống ngay, trong khoảng thời gian này con có thể âm thầm liên hệ với Triệu Giai kia, nhưng đừng nóng vội nhận lời chuyện gì, đợi cho nếu chẳng may Đại Liêu chúng ta thật sự ngăn không được người Nữ Chân, dẫn tới Đại Tống xua quân bắc thượng, đến lúc đó con hãy nghĩ biện pháp quy thuận Đại Tống, tuy nhiên khi đó phụ tử chúng ta phải diễn một vở kịch, con cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Khi Tiêu Nham Thọ nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói cũng mang theo vài phần chán nản.
Mấy tháng sau, Triệu Giai dẫn theo Agnes trở lại kinh thành, trong ba năm này hai người sớm chiều ở chung, cho dù vừa mới bắt đầu không có cảm tình gì, nhưng dưới năm rộng tháng dài, rốt cuộc cũng đến với nhau, hiện tại ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa mang thai đứa đầu đã là con trai, hiện tại cũng sắp hai tuổi rồi, Triệu Nhan tự mình đặt tên đứa bé này là Triệu Hoa, bởi vì dựa theo gia phả Triệu thị, những đứa trẻ đồng lứa với Triệu Hoa đều mang theo chữ Thảo ở đầu, hoa ở trong chữ phồn thể cũng là chữ Thảo ở đầu, hơn nữa Hoa ý chính là Hoa Hạ, điều này cũng cho thấy thái độ của Triệu Nhan, cho dù mẹ đứa bé này là Agnes là người ngoại tộc, nhưng ông nội của bé lại xem Triệu Hoa là người Hán như bình thường, chỉ từ một điểm này, có thể nhìn ra Triệu Nhan yêu thích đứa cháu này.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên khi Triệu Giai mang theo đứa con trở lại kinh thành, Triệu Nhan và Tào Dĩnh tự mình dẫn người đến nghênh đón, hơn nữa khi thấy tiểu Triệu Hoa chưa đầy hai tuổi nhưng cũng đã vô cùng thông minh, Triệu Nhan cũng không giấu được cao hứng cười ha ha, sau đó ôm đứa nhỏ không buông tay, lại nói tiếp hắn vẫn chưa tới bốn mươi tuổi nhưng không ngờ đã làm ông nội rồi, điều này làm cho Triệu Nhan cũng cảm giác hết sức kỳ diệu.
Tào Dĩnh vốn đang lo lắng Triệu Hoa đứa bé này tướng mạo giống mẹ của nó, có điều khi nhìn thấy Triệu Hoa cũng là tóc đen mắt đen, chỉ có ngũ quan có chút loáng thoáng giống với Agnes, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, mà tên tiểu tử Triệu Hoa này miệng cũng ngọt, không đến hai tuổi cũng đã đọc vô cùng rõ ràng từng chữ, hơn nữa còn không biết lạ, giơ cái tay nhỏ bé đã kêu ông nội, bà nội, điều này khiến Tào Dĩnh hoàn toàn thả lỏng chút không tự nhiên trong lòng, hơn nửa ngày ôm đứa nhỏ vô cùng thân thiết.
Triệu Giai và Agnes nhìn thấy cha mẹ đều thân thiết với Triệu Hoa như thế, hai người cũng yên lòng, lập tức người một nhà vô cùng náo nhiệt vào nội trạch, sau tiệc tiếp đãi, Triệu Nhan và Tào Dĩnh gọi Triệu Giai và Agnes vào trong thiên điện, sau đó lúc này mới do Tào Dĩnh mở lời:
- Giai nhi, lúc trước ta đã nói với con, lần này gọi con trở về là cho con và Yên nhi thành thân, chuyện này con không có ý kiến chứ?
Khi Tào Dĩnh nói tới đây, còn cố ý nhìn liếc qua Agnes. Tuy nhiên lúc này chỉ thấy Triệu Giai và Agnes liếc nhau, sau đó do Triệu Giai nói:
- Mẫu thân yên tâm, chuyện này ta đã sớm thảo luận qua với Agnes, nàng cũng không có ý kiến, tuy nhiên sau hôn lễ con còn phải đi phía nam phục vụ quân đội, tuy rằng hàng năm trú đóng ở Quảng Châu nhưng dù sao điều kiện không thể so với kinh thành, đến lúc đó Yên nhi nên làm thế nào bây giờ?
- Chuyện này chúng ta không nhúng tay vào, đợi sau hôn lễ con lại thương lượng với Yên nhi, nếu nó không muốn đi Quảng Châu, vậy sẽ ở lại kinh thành, có điều ta cảm thấy với tính cách của nha đầu Yên nhi, chỉ sợ con đi đâu nó ta sẽ đi đó, đương nhiên đây cũng là chuyện tốt, dù sao giữa phu thê chia lìa lâu cũng ảnh hưởng tới tình cảm, cho nên ta cảm thấy Yên nhi vẫn nên cùng con đi Quảng Châu!
Triệu Nhan nhìn thấy nhi tử và Agnes đều không phản đối, lập tức cũng cười ha hả nói.
Hàn huyên một hồi chuyện hôn sự, Triệu Giai lúc này bỗng nhiên lại nghĩ đến hôn sự của một người khác, lập tức cười nói với Triệu Nhan:
- Phụ thân, ta nghe nói Hú đệ cũng sắp lập hậu rồi, hơn nữa Thái Hoàng Thái Hậu và Thái hậu vì y chọn lựa không ít nữ tử trở thành ứng viên tuyển hậu, không biết hiện tại y đã chọn được ai làm Hoàng hậu chưa?
Vừa nghe Triệu Giai hỏi hôn sự của Triệu Hú, Triệu Nhan cũng cười khổ một tiếng nói:
- Đừng nói nữa, Hú nhi và đại ca thật không hổ là phụ tử, trong chuyện lập hậu đã xảy ra bất đồng với Thái hậu, hiện tại ta đang đau đầu vì chuyện này, ngày mai con vào cung một chuyến, khuyên y một tiếng đi!