- Dật đệ đúng là học trò của phụ thân, nhưng cũng chỉ là một người trong rất nhiều học trò, điều này tuy rằng coi như đã hoàn thành chuyện đáp ứng với đại bá, nhưng trong lòng phụ thân vẫn cảm thấy thua thiệt cho mẹ con Thái Thục phi bọn họ, vì vậy hàng năm khi đến sinh thần của Thái Thục phi, ông không tiện đến dự, nên để cho các mẫu thân của ta đi, sau lại để tỷ tỷ của ta hoặc muội muội của ta cùng đi chúc thọ, mà Thái Thục phi lại rất thích bánh ngọt, vì vậy hàng năm phụ thân đều đích thân làm bánh ngọt để các nàng mang đi chúc thọ, coi như bù đắp một chút áy náy trong lòng.
Rốt cục cuối cùng Triệu Giai cũng nói ra nguyên nhân Triệu Nhan tặng bánh ngọt cho Thái Thục phi.
Thì ra là thế, việc này quả thật phù hợp với tính cách của tam thúc, chưa bao giờ để người khác thua thiệt nửa điểm.
Triệu Hú sau khi nghe xong không khỏi cười khổ một tiếng, tuy rằng hiểu rõ chuyện này, nhưng y cũng hiểu được đây là tam thúc đang mượn chuyện của cha mình và Thái thục phi khuyên bảo y, để y hiểu được tình cảm mãnh liệt đến đâu cũng sẽ có một ngày nguội lạnh, tuy rằng hiện tại cảm tình của mình đối với Lưu mỹ nhân sâu đậm, thậm chí không tin rằng ngày sau mình sẽ không còn thích Lưu mỹ nhân nữa, nhưng y cũng biết tam thúc sẽ không lừa gạt y, vì vậy trong lúc nhất thời y cảm thấy vô cùng do dự.
Triệu Giai theo giao phó của phụ thân dẫn Triệu Hú đi gặp Thái Thục phi, mà Triệu Nhan cũng không yêu cầu Triệu Giai nhất định phải khuyên bảo được Triệu Hú hồi tâm chuyển ý, chỉ cần đem chuyện năm đó nói cho Triệu Hú là được rồi, về phần Triệu Hú có thể nghĩ thông suốt không, vậy cũng không phải chuyện mà Triệu Giai y cần quan tâm đến.
Mặt khác Triệu Giai cũng nhìn ra được Triệu Hú vì chuyện này mà có chút phiền não, nên sau đó nói hai câu liền đứng dậy cáo từ. Triệu Hú cũng biết Triệu Giai là muốn để y suy nghĩ thật tốt, vì vậy cũng không giữ lại, đích thân tiễn y ra cửa cung. Tuy nhiên sau khi từ cửa cung trở lại, y lại tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không chịu gặp, thậm chí ngay cả vị Lưu mỹ nhân kia muốn cầu kiến cũng đều bị Triệu Hú từ chối, điều này khiến cho trong cung chấn động, đặc biệt là Lưu mỹ nhân kia có một chút cảm giác không ổn.
Triệu Hú nhốt mình trong phòng không gặp ai, cuối cùng kinh động đến mẹ đẻ Chu thái phi của y, phụ nhân luôn luôn không để tâm đến quyền thế chỉ lo lắng cho con trai mình, lại nghe được chuyện Triệu Hú từ giữa trưa đến hiện tại vẫn chưa ăn cơm, vì vậy đặc biệt đích thân xuống bếp làm vài món Triệu Hú thích ăn, rồi đích thân đi đến trước tẩm cung của Triệu Hú gõ cửa.
Tuy nhiên không đợi Chu thái phi mở miệng, lại chỉ thấy trong phòng Triệu Hú có chút tức giận nói:
- Không phải trẫm đã nói không cho bất cứ ai quấy rầy sao?
- Hú nhi, là ta. Nhanh mở cửa đi!
Chu thái phi nhẹ giọng mở miệng nói, bà xuất thân cung nữ, tính tình hết sức dịu dang, cho du con cua minh la hoang de nhung binh thuong cung luon luon ở tại cung điện của mình. Chỉ thỉnh thoảng mới đến nơi này thăm Triệu Hú.
Những người khác có thể không gặp, nhưng Triệu Hú vẫn chưa đến mức chặn mẫu thân mình ở ngoài cửa, lập tức trong phòng truyền ra tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa được mở ra, lộ ra khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Triệu Hú.
- Hú nhi, cho dù là bận rộn chính vụ cũng không thể không ăn cơm chứ!
Chu thái phi cũng không biết nguyên nhân Triệu Hú tự nhốt mình ở trong phòng, còn tưởng rằng y là vì chuyện triều đình mà phiền não, vì vậy lúc này mới nói như thế.
Triệu Hú đang có một bụng lời nói không biết phải thương lượng với ai, nhìn thấy mẫu thân trong lòng liền động tâm, lập tức vội mời bà vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại. Lúc này Chu thái phi đã bắt đầu mở hộp đồ ăn ra, sau đó đem thức ăn bày trên bàn, tiếp cho y nói:
- Hú nhi, ta làm mấy món mà con thích ăn, mau đến nếm thử một chút, xem mùi vị thế nào!
Tuy nhiên lúc này Triệu Hú cũng không có khẩu vị ăn uống gì cả, chỉ thấy y đi qua nắm lấy tay Chu thái phi ngồi xuống nói:
- Mẫu thân, con đang vì một chuyện mà buồn rầu, lại không biết tìm ai thương lượng. Vừa vặn người đến đây, hy vọng người giúp con đưa ra một biện pháp!
Nghe thấy lời Triệu Hú nói, Chu thái phi cũng cảm thấy sững sờ, bởi vì bà chưa bao giờ tham gia vào trong triều chính. Điểm ấy Triệu Hú cũng hiểu được, vì vậy trên triều chính có chuyện gì phiền não, y sẽ không thương lượng với bà, ngược lại muốn thương lượng với Lăng Vương hơn, tuy nhiên rất nhanh bà phản ứng kịp, lập tức mở miệng nói:
- Chuyện gì lại khiến con của ta khó xử như vậy?
Lập hậu không chỉ là quốc sự, mà đồng thời cũng là chuyện riêng của Triệu Hú, vì vậy y càng muốn biết cách nhìn của mẫu thân, vì thế liền đem chuyện lập hậu nói ra, đối với chuyện này Chu thái phi cũng biết, thậm chí còn đích thân tham dự vào, chỉ có điều mặc dù bà là mẫu thân của Triệu Hú nhưng địa vị trong cung không bằng Cao thái hậu và Hướng thái hậu, vì vậy cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến, người quyết định vẫn là hai vị thái hậu.
Cũng chính bởi vì như vậy, nên sau khi Chu thái phi nghe Triệu Hú nhắc đến chuyện lập hậu cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy nhiên khi bà nghe thấy hôm nay Triệu Giai đến tìm Triệu Hú và dẫn y đi gặp Thái Thục phi, trên mặt cũng khẽ biến, đợi cho Triệu Hú kể lại tất cả mọi chuyện, Chu thái phi rốt cục cũng thở dài. Bà từ nhỏ đã vào cung, đối với mọi chuyện trong cung tất nhiên đều vô cùng rõ ràng, đặc biệt đối với Thục phi lại càng hiểu biết hơn, khi bà vẫn là cung nữ, Thái Thục phi chính là phi tử được sủng ái nhất trong cung, thời gian sau Thái Thục phi dần dần thất sủng, bà cũng tận mắt chứng kiến.
Mẫu thân, điều hôm nay đại ca nói con cũng không nghi ngờ gì, chỉ có điều không ngờ phụ hoàng vì một nữ tử mà thiếu chút nữa bỏ đi ngôi vị thái tử, con thật sự cảm thấy khó có thể tin được.
Sau khi Triệu Hú kể xong chuyện ngày hôm nay, cuối cùng nói ra cảm nhận của mình, y luôn sùng bái nhất chính là phụ thân của mình, vì vậy trong lúc nhất thời không thể chấp nhận chuyện này cũng là rất bình thường.
Chứng kiến bộ dáng của con trai, Chu thái phi do dự một lát rồi thở dài nói:
- Hu nhi, Lang Vưong để thế tử đến nói với con những chuyen này đều là sự thật, lúc trước bởi vì phụ hoàng con cố ý muốn lập Thái Thục phi làm hậu, Anh Tông bệ hạ và Thái hậu cũng vô cùng tức giận, khi đó tuổi ta còn nhỏ, nhưng cũng cảm thấy trong cung có không ít dị thường, Lăng Vương tốn bao công sức hòa giải hai bên, lúc này mới xem như giải quyết được mọi chuyện, có điều ta cũng không biết chuyện phụ hoàng con đã đề xuất ba điều kiện, nhưng nghĩ kĩ thì cũng có khả năng là thật.
Nghe thấy lời của mẫu thân, Triệu Hú trầm mặc hồi lâu, trên mặt vẫn không hết rối rắm, cuối cùng bỗng nhiên cười khổ một tiếng nói với Chu thái phi:
- Mẫu thân, có phải tình cảm của nhi thần trong mắt mọi người rất buồn cười, có phải hay không mỗi người đàn ông đều có mới nới cũ?
Chu thái phi cũng biết con mình sùng bái nhất chính là phụ thân của y, bây giờ nghe được chuyện trước kia của Triệu Húc, vì vậy đối với chính mình cũng có vài phần hoài nghi, điều này khiến bà không nhịn được có chút đau lòng, lập tức mở miệng an ủi:
- Hú nhi, người với người chính là không giống nhau như vậy, phụ thân con phạm sai lầm như vậy, nhưng cũng không phải là con nhất định sẽ phạm sai lầm giống ông ấy, tỷ như con nhìn Lăng Vương mà xem, hắn cùng với Lăng Vương phi không phải rất tình cảm thủy chung như một sao, ngay cả thiếp thất bên cạnh hắn cũng đối đãi với tình cảm sâu nặng, con từ nhỏ đi theo Lăng Vương học tập, nói không chừng điểm đó giống với Lăng Vương.
Nghe được lời an ủi của mẫu thân, cuối cùng trong lòng Triệu Hú cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tuy nhiên điều này cũng khiến y dùng lý trí nhìn lại chuyện này. Tuy Chu thái phi nói về chuyện tình cảm của tam thúc Triệu Nhan để an ủi y, nhưng Triệu Hú biết tình huống của mình và tam thúc không giống nhau, y thân là hoàng đế, trong hậu cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân, đặc biệt đến lúc Lưu mỹ nhân tuổi gia nhan sắc đi xuống, chính mình liệu có thể chung thủy như một không?
Nghĩ đến những chuyện đó, Triệu Hú cũng không nhịn được vô lực ngồi xuống, kỳ thật trên phương diện tình cảm y cũng chỉ mới nếm trải, mấy vấn đề này đối với y quả thực quá khó khăn, hơn nữa đối với người lần đầu tiên sa vào tình cảm, rất khó tin tưởng sau này mình sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng Triệu Hú đối với đám người Triệu Nhan lại có tín nhiệm tuyệt đối, hai niềm tin này xung đột với nhau, khiến cho y khó có thể lựa chọn.
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của con trai, trên mặt Chu thái phi lộ ra vẻ do dự, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Hú nhi, về chuyện lập hậu tuy rằng ta không tham dự nhiều lắm, nhưng cũng có vài lời muốn nói với con, không biết con có muốn nghe không?
Mẫu than mau noi, nhi than hien tai chinh la đang hoang mang lo so, that sự không biết phải lựa chọn thế nào!
Lúc này Triệu Hú cười khổ một tiếng nói, Chu thái phi dù sao cũng là mẹ đẻ của y, lời của nàng cũng giống như cây cỏ cứu mạng mà y nắm được khi đang chết đuối, hi vọng mẫu thân có thể chỉ cho mình một con đường sáng.
Chỉ thấy lúc này Chu thái phi do dự một lát, rốt cuộc ánh mắt kiên định nói:
Triệu Hú nghe xong lời nói của Chu thái phi cũng không kìm được kinh ngạc, y còn cho rằng mẫu thân đối với triều chính mù tịt, lại không nghĩ rằng người có thể phân tích lợi hại sau nó thấu đáo như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của con trai, Chu thái phi cũng cười khổ một tiếng nói:
- Hoàng nhi, từ khi con đi lên ngôi vị hoàng đế này, vi nương cho dù không hiểu chuyện triều chính cũng sẽ cố tìm hiểu rõ một chút, dù sao trên triều đình có chút gì thay đổi đều có thể liên lụy đến tính mạng người thân của chúng ta, mấy năm qua ta dần hiểu biết hơn, đối với chuyện triều đình tuy không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ, những cũng có thể hiểu một phần.
Nghe được mẫu thân nói như vậy, Triệu Hú vừa cảm động vừa khổ sở, lại nói tiếp sở dĩ y có thể đăng cơ, toàn bộ là nhờ tam thúc ủng hộ, trừ đó ra thì không có bất kỳ trợ lực nào khác, phỏng chừng đây cũng là điều mà mẫu thân lo lắng, mấy năm nay dần dần mình có thể đích thân chấp chính, ít nhiều cũng là do tam thúc trợ giúp, nghĩ đến đây, trong đáy lòng không kìm được lòng cảm kích đối với Triệu Nhan, mà nghĩ đến thái độ của Triệu Nhan trong chuyện lập hậu này, rốt cục cũng giúp Triệu Hú đưa ra lựa chọn của mình.