Xuyên Không Yêu Phải Nam Phụ Hắc Bang

Chương 39: Cha Con Trở Mặt



Tào Chấn Hoa từ tốn cởi bỏ y phục, từng bước chậm rãi bò lên giường.

Ngoài phòng ồn ào tiếng đánh đập, cãi vã. Bùm một tiếng lớn, Tào Chấn Kiệt đạp cửa xông vào. Anh chết đứng khi nhìn thấy Yên Chi không một mảnh vải che thân. Anh nổi lửa xông đến, đấm thẳng vào mặt Tào Chấn Hoa, sức lực thô bạo, đấm ông ta liên tiếp nhiều cái đến khoé môi rỉ máu, bầm dập hốc mắt.

Anh vừa căm phẫn vừa đau lòng. Tại sao, tại sao cha ruột lại đối xử với anh như vậy, từ nhỏ ông đã an bày mọi thứ giùm anh, bắt anh phải tuân theo từng ly từng tí anh cũng nhịn. Cấm anh kết bạn với những người hạ đẳng anh cũng nhẫn nhịn bỏ qua.

Nhưng lần này, anh chính thức trở mặt với Tào Chấn Hoa, quan hệ cha con từ đây coi như chấm dứt.

- Em đừng sợ, anh ở đây.

Tào Chấn Kiệt cởi hết áo mình khoác lên người Yên Chi, sau đó bế cô rời khỏi ngôi nhà chết tiệt này.

- Đứng lại, mày bước ra khỏi nhà này từ đây không phải con trai tao. Sau này một cắc tao cũng không chia cho mày.

- Tôi cảnh cáo ông lần cuối, ông còn đụng đến người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ giết chết ông.

Tào Chấn Kiệt nghiến răng, dán chặt ánh mắt căm phẫn vào người ông ta.

Anh bế Yên Chi đến thẳng nhà của Kiều Trấn Vũ. Bây giờ anh chỉ còn cách nương nhờ người anh trai này.



[Kiều Phủ]

Yên Chi cuộn tròn trong chăn, không muốn gặp ai. Thân thể cô bị tất cả người trong Tào Gia nhìn thấy, lại bị tên lão dâm tặc đó hôn rồi sờ soạng khắp người. Có tắm bao nhiêu lần cũng không rửa sạch được.

Phương Hiểu Đồng ngồi bên cạnh an ủi, chọc cười, đồng cảm, làm đủ mọi cách xoa dịu tâm trạng của Yên Chi.

Cô lấy tờ giấy quạt quạt mùi thơm canh tổ yến:

- Yên Chi, ngửi thấy mùi gì không? Là tổ yến thượng hạng đó, bổ nhan tốt sức khoẻ. Mau dậy uống đi…

Yên Chi vẫn cuộn trong chăn, không chịu ló đầu ra ngoài, cũng không lên tiếng đáp trả.

Phương Hiểu Đồng giật tấm chăn của cô ta ra:

- Yên Chi, đừng có vậy mà. Thì cô coi như bị một con chó lớn liếm qua cơ thể đi, với lại, bị bầy chó hoang bu vào nhìn…

- Haizz, Yên Chi à, tôi thật sự hết cách rồi, tôi không biết an ủi gì nữa… Hưm, không ngờ lão già đó đê tiện như vậy. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cách trả thù giùm cô.

Lúc này Yên Chi mới chịu lên tiếng:

- Cách gì?

Phương Hiểu Đồng vui nảy cẳng, còn tưởng cô bị uất ức rồi trầm cảm giống trong phim. Bây giờ Hiểu Đồng mới yên tâm được một chút.

- Cô uống canh trước đi.. Canh này là gà hầm tổ yến, có bỏ thêm nhân sâm và táo đỏ. Bổ dưỡng lắm đó, mau dậy uống đi.

- Ùm…

Yên Chi ngồi dậy, tựa lưng vào giường, đón lấy chén canh trong tay Hiểu Đồng. Hà cớ gì cô phải nhịn đói, cô phải ăn cho no rồi tìm cách trả lại mối tủi nhục này.



- Vậy mới đúng chứ, cô phải ăn uống đầy đủ, sống vui vẻ thoải mái… Bây giờ hai người dọn đến đây ở, chúng ta có thể cùng nhau suy nghĩ kế hoạch trả thù.

Yên Chi đặt chén canh xuống bàn, chốc lát chóp mũi đã đỏ hoen.

- Thực ra… tôi chỉ lo Chấn Kiệt sẽ để bụng, tôi sợ anh ấy sẽ chê bai…

- Không đâu, hắn vì cô mà trở mặt với Tào... con cẩu đó, hắn không để bụng đâu.

- Sao cô biết, cô đâu phải anh ta. Ngoài mặt không nói nhưng anh ta giấu trong lòng thì sao?

Phương Hiểu Đồng đảo mắt suy tư, phải nghĩ cách giúp hai người họ mở lòng với nhau mới được.



- Anh ba, thời gian này phải ở nhờ chỗ anh rồi. Với tính khí của ông ta, chắc chắn sẽ tìm cách trói em về nhà.

- Muốn ở bao lâu thì ở.

Kiều Trấn Vũ nhếch môi cười khinh:

- Bây giờ lão già đó chỉ còn lại một mình Tào Chấn Khang, hắn vừa sợ sự lại không có mưu trí, người như hắn chẳng làm được cái trò trống gì.

Tào Chấn Hoa có binh quyền, mặc sức bành trướng khắp nơi, không coi ai ra gì. Kiều Trấn Vũ có băng đảng xã hội đen, ngông cuồng tứ phương. Cha con họ xưng bá hắc bạch hai đạo, đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi, khiến Thượng Hải trở thành một nơi hỗn độn khó thu phục.

Tào Chấn Kiệt quyết định đi theo con đường của Kiều Trấn Vũ, chỉ cần nắm giữ quyền thế thì hắn không cần sợ Tào Chấn Hoa nữa.

- Anh ba, em muốn gia nhập xã hội đen.

Kiều Trấn Vũ rất hiểu tâm trạng hiện giờ của hắn, nhưng…

- Haizz không được đâu.

- Tại sao?

- Chị dâu mày không thích tao làm xã hội đen. Tao sắp phải chuyển ngành rồi.

Kiều Trấn Vũ bất lực vịnh trán:

- Cô ấy bắt tao dẹp hết tiệm sòng bạc thuốc phiện. Mấy ngàn anh em mà biết chuyện này chắc chắn sẽ nội chiến, lật tung cả Thượng Hải… tao còn nhức đầu hơn mày nữa.

- Haizz. - Hai anh em họ than lên thở xuống, ai cũng có khổ sở của riêng mình.

Lúc này Phương Hiểu Đồng buồn bã đi xuống lầu, Tào Chấn Kiệt mới chạy lại hỏi chuyện.

- Chị ba, Yên Chi sao rồi, cô ấy đỡ hơn chưa?

Cô hít hít mũi, rặn nước mắt để chóp mũi có màu đo đỏ.

- Cậu nói xem, cô ấy bị xâm hại rồi, tâm hồn chịu tổn thương rất nặng. Nhỡ sau này cô ấy có con với ông ta thì sao?



Hai anh em họ há hốc miệng, kinh ngạc tột độ. Tào Chấn Kiệt cau mày bối rối, nhất thời không thể hiểu rõ.

- Khoan đã, ý chị là sao? Bị xâm hại, có con? Rõ ràng em đến kịp thời mà, ông ta chưa làm gì cả.

- Kịp cái đầu mày á, lúc mày đến là họ… họ đã xong việc rồi huhu…

Phương Hiểu Đồng chui vào lòng của Kiều Trấn Vũ khóc nức nở, chỉ nghe tiếng khóc rên rỉ mà chẳng thấy nước mắt đâu cả. Cô nháy mắt ra tín hiệu với Kiều Trấn Vũ nhưng anh không chịu phối hợp, khẽ lắc đầu từ chối.

Vừa nghe tin này, Tào Chấn Kiệt vô vọng ngã xuống ghế sofa, ngồi bơ phờ như người mất hồn.

- Yên Chi nói, nếu cậu không chấp nhận nổi thì hai người đường ai nấy đi đi, coi như đây là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi…

- Cậu yên tâm, Yên Chi không trách cậu đâu, điều kiện của cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ quen được một cô gái tốt.

Hắn không nói một lời chạy thẳng lên phòng.

- Wei wei… - Cô muốn gọi hắn lại nhưng không kịp.

Tào Chấn Kiệt tâm trạng nặng nề, hai mắt vô hồn, hắn biết dù có bù đắp trăm ngàn lần cũng không thể xóa đi vết thương trong lòng Yên Chi.

Hắn mở cửa xông vào phòng, cảnh tượng trước mắt đẩy sự hoang mang của hắn từ trong bụng lên thẳng đỉnh đầu. Hắn ấp úng nói không nên lời, lúc này Phương Hiểu Đồng mới chạy lên, nhe răng phì cười.

Tào Chấn Kiệt quay sang chất vấn cô:

- Chị dâu, vậy là sao?

Tào Chấn Kiệt tưởng đâu Yên Chi nằm khóc trong vô vọng, đòi sống đòi chết, nào ngờ cô ấy đang ăn cơm ngon lành, chớp mắt cả bàn đều là chén dĩa đã được ăn sạch sẽ, một hạt cơm cũng không dư.

Hắn đến ngồi bên cạnh cô, dè dặt chạm nhẹ vào cánh tay.

- Em… em không sao chứ? Em buồn thì cứ khóc ra hết đi, cố nén lại sẽ bị trầm cảm đó.

Yên Chi thấy anh ta lo lắng như vậy, bèn đặt chén đũa xuống bàn, nhún vai như thể nhìn thấu mọi chuyện.

- Haizz, coi như mơ một giấc ác mộng vậy, dù sao ông ta cũng chưa làm gì em…

- Hả? - Tào Chấn Kiệt nhăn mặt nhìn sang Phương Hiểu Đồng.

Cô liền đến ngồi cạnh Yên Chi, gật đầu hài lòng.

- Người thường mà nghe thấy những lời ban nãy của tôi nói, chạy còn chạy không kịp. Nhưng Tào Chấn Kiệt vẫn lựa chọn bên cạnh cô, chứng tỏ cậu ta thật sự rất yêu cô.

Phương Hiểu Đồng khẽ đánh vào người hắn.

- Cậu yên tâm đi, hồi nãy tôi cố tình nói vậy để thử lòng cậu thôi. Yên Chi không bị tên lão già đó làm nhục.

Tào Chấn Kiệt vui mừng ôm chặt Yên Chi vào lòng.

- Em yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bỏ rơi em đâu.

Kiều Trấn Vũ hất vai Hiểu Đồng, ám chỉ cô biết điều một chút. Thời khắc này hai người họ cần bên nhau tâm sự giãi bày, đừng làm bóng đèn cản trở họ nữa.