Một tên thuộc hạ dùng nước lạnh tạt vào mặt Hiểu Đồng làm cô hoảng hốt tỉnh dậy, hai tay hai chân bị trói chặt vào ghế không tài nào cử động được.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Một giọng nói trầm ấm nguy hiểm vang lên, là Kiều Trấn Vũ, hắn ta đúng là âm hồn bất tán. Chết rồi, rơi vào tay hắn chỉ khổ sống không thành, chết cũng không xong.
Hiểu Đồng cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta, giọng nói run lẩy bẩy.
- Anh... nhận nhầm người rồi.
Thuộc hạ thân cận của anh - Hổ Mập đã canh cô nhiều ngày rồi, không thể nào nhầm được, đừng tưởng thay bộ đồ, đổi kiểu tóc là hắn không nhận ra.
- Thiếu gia, giờ phải xử lý cô ta như thế nào? Chặt ngón tay, rạch mặt hay bầm thịt?
Cô giật mình trước câu nói ác độc của hắn.
- Nè xã hội có luật pháp nha, giết người phải đền mạng đó.
Kiều Trấn Vũ liếc mắt nhìn cô, chết đến nơi còn dám lên mặt, để coi cô quật cường đến dường nào.
- Yên tâm, tôi đâu nỡ giết cô.
Anh hất cằm ra lệnh cho họ khiêng cô lên lầu.
- A.. buông ra.. buông ra.. mấy người muốn làm gì.. Á.. cứu mạng.. bới người ta cứu mạng.
Cả người Hiểu Đồng chống cự bất khuất, cô la hét um sùm điếc cả tai làm họ phải nhét khăn bịt miệng cô lại. Họ mạnh bạo quăng cô lên giường của Kiều Trấn Vũ sau đó rời khỏi phòng.
Cô vật vã nhả cái khăn ra, sợ hãi trước hành động của hắn.
- Anh.. anh muốn làm gì?
Cô dùng miệng tháo dây trói ra muốn chạy trốn, nhưng bọn họ đã khoá trái cửa, cô có đẩy cách nào cánh cửa gỗ đó cũng không lung lay, cô không ngừng vặn tay cửa để bẻ gãy nó.
Kiều Trấn Vũ cởi vest đen ra, anh từ tốn bung hai cúc áo sơ mi trắng, lên đạn kéo nòng súng, chĩa vào cô.
Anh và Tào Chấn Khang đúng là anh em ruột mà, sao cứ thích chĩa súng vào người khác như thế.
- Tôi cho cô 3 tiếng.
3..
- Khoan khoan đã, rốt cuộc anh muốn sao? Anh muốn gì thì cứ hỏi đi, tôi rất hợp tác.
- Cô và Tào Chấn Khang có quan hệ gì? Còn nữa, hôm đó cô trốn trong phòng tôi có mục đích gì?
Hiểu Đồng đơ người ra không biết phải trả lời như thế nào, câu chuyện dài dòng quá, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.