[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 24



Bởi vì trứng ốp la Tần Viễn làm đã bị hư gần hết, Từ Ân chỉ có thể đem nó bỏ đi. Thuần thục làm lại một chút.

Đoạn, đã chiên được một quả, lúc bắc trứng ra đĩa cô mới nhớ ra Tần Viễn không thường ăn những món này, hơi ngó đầu ra bên ngài: “ Anh có muốn ăn trứng không? Hay là ăn món khác? Trong tủ vẫn còn hai phần bít tết.

Hắn ngồi bên ngoài phòng ăn, thờ thẫn, thấy người bên trong hỏi vọng ra, lúc này mới vuốt mặt lấy lại tinh thần.

Tần Viễn thuận tiện đem ly nước lọc trên bàn, vội vàng uống một ngụm: “ Không cần đâu, cũng không còn sớm nữa. Hôm nay công ty còn có cuộc họp, em cứ ăn đi. ”

“ Nhưng mà anh còn chưa ăn? ”

Tần Viễn đứng dậy, hơi lắc đầu: “ Đợi đến trưa ăn luôn cũng được. Đi nhanh không trễ mất. ”

Hắn không muốn ăn sáng ở nhà, Từ Ân cũng chỉ có thể mở tủ lấy ra một hộp sữa, đem đến đặt trên bàn: “ Vậy anh có thể uống tạm cái này không? Buổi sáng không nên để bụng đói. ”

Tần Viễn nhìn hộp sữa hồi lâu, sau đó hơi gật đầu. Đứng dậy chỉnh lại quần áo ngủ một chút, bước ngang qua người cô, tiến lên trên lầu thay quần áo.

Vốc một vốc nước đầy lòng bàn tay, hắn trực tiếp tạt thẳng vào mặt mình, sau đó vuốt mặt một cái. Bước ra khỏi phòng tắm, Tần Viễn đi đến tủ, mở ra, tùy tiện lấy một cái áo vest trong tủ, cũng không muốn để ý xem hôm nay caravat có hợp với bộ đồ hay không, áo quần đã phẳng phiu chưa.

Sắc trời ngà đông vẫn còn sớm, bên ngoài đổ tuyết trắng một mảng không gian, đêm hôm qua trời đột nhiên trở tuyết sau vài ngày.

Tần Viễn đã bước ra đến cửa, lúc này Từ Ân mới từ bên trong chạy ra, trên tay cầm theo một cái khăn quàng cổ đan len màu xám.

Cô đưa cho hắn, cười nhẹ: “ Anh cầm theo đi, cẩn thận không cảm lạnh. ”

Ánh mắt hắn thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng, sau đó đưa tay cầm lấy khăn quàng cổ đeo lên, gật đầu một cái: “ Anh đi trước. Đợi xử lý xong chuyện của công ty, hết tuần này có thể có nhiều thời gian rảnh hơn. ”

Dứt lời, Tần Viễn chầm chậm xoay người rời đi. Từ Ân đứng bên cánh cửa, ánh mắt xa xăm: “ Đi đường cẩn thận. ”

Từng bước chân của Tần Viễn nặng trĩu, hắn đã bước đến bên cửa xe của ghế lái nhưng nhất thời lại không muốn đưa tay mở cửa. Nhưng Tần Viễn đã nhìn thấy cô ấy đứng bên cửa mỉm cười tiễn hắn đi, giây lát, hắn dứt khoát mở cửa bước vào trong. Xe được khởi động, không một chút lưu luyến rời khỏi khuôn viên biệt thự.

Chờ cho xe đã khuất bóng sau đoạn đường dài, Từ Ân lúc này mới chầm chậm đóng cửa lớn lại, trở về bàn ăn, ăn phần của mình.

Cô đã nghiên cứu qua tâm nguyện của nguyên chủ, nhưng vẫn không biết nơi gọi là Anh Thảo Nguyên An kia là nơi nào. Một địa điểm như vậy, hoàn toàn không tồn tại trên thế giới.

Mà thời gian để Từ Ân hạ kịch đã sắp bắt đầu.

Xe thể thao lăn bánh trên đường lớn, qua lớp phản chiếu trên mặt kính xe mơ hồ nhìn thấy sắc mặt nam nhân nọ đang biến hoá càng lúc càng trầm lặng khó hiểu.

Tần Viễn không đến công ty, xe dừng lại bên một khu nhà cao cấp đặc quyền của công ty hắn. Nhiệt độ trong xe không được tính là cao, nhưng trên người hắn, ngoại trừ bộ vest cùng caravat hoàn toàn không ăn khớp ra thì không có thêm bất kỳ phụ kiện gì khác.

Buổi sáng khi Tô Yên vừa bước xuống khỏi biệt thự đã nhìn thấy xe của Tần Viễn đậu trước cửa. Sắc mặt cô ta thoáng hiện lên nét vui sau đó đem bản thân chỉnh trang lại một chút, lúc này mới tiến đến gần bên xe của hắn.

Những tưởng bản thân phải chờ rất lâu, Tô Yên hoàn toàn không nghĩ đến chỉ mới bốn ngày mà Tần Viễn đã không chịu được.

Hiện tại, Tô Yên không phủ nhận bản thân có một chút đắc ý cùng vui mừng.

Cho dù có là người cùng kết hôn ba năm cũng có là gì?

Tô Yên cúi người, gõ nhẹ mấy cái vào cửa kính, đợi Tần Viễn mở cửa xe, Tô Yên lập tức bước vào.

Vừa ngồi vào ghế phụ, Tô Yên đã cất tiếng, cố tình hỏi: “ Tần tổng, sao anh lại đến đây? ”

Hắn nhắm mi một chút, sau đó lại mở ra, ánh mắt mang theo vài phần ấm áp hơn thường ngày lại có thêm vài phần trầm tĩnh, câu nói toát lên mệt mỏi: “ Tìm em. ”

Tô Yên ngạc nhiên nhìn hắn, tùy ý cười: “ Anh nghĩ kỹ rồi sao? ”

Cửa kính ô tô bên ghế phụ vừa được kéo lên, Tần Viễn đã áp sát bên mặt Tô Yên, mỉm cười nhàn nhạt: “ Em mới là người cần phải nghĩ kỹ. ”

Phút chốc, Tô Yên ngây người.

Tần Viễn cười lên thực sự rất đẹp, đẹp đến độ khiến người khác mê mị.

“ Không muốn nghĩ nữa. ”

Hiện tại, trong đôi mắt của hắn chỉ chứa một mình Tô Yên, bầu không khí mơ hồ bên trong xe khiến Tô Yên hạ thấp giọng, trước giờ cô ta chưa trải qua tình cảnh nào khiến cảm giác của cô ta lên cao trào như bây giờ.

Tô Yên hơi nhướng người về phía trước một chút, hôn nhẹ lên môi Tần Viễn, đầu lưỡi lướt ngang qua môi hắn, có chút quấn quýt dây dưa.

Đột nhiên bị người chạm môi, Tần Viễn theo bản năng muốn lùi về phía sau nhưng cả người hắn cứng nhắc, hiện tại chỉ còn nghe thấy nhịp đập mỗi lúc một nhanh hơn, cũng không thể khống chế ánh mắt của bản thân, lưu luyến nhìn môi người nọ đang rời ra xa.

Ngay giây tiếp theo, Tần Viễn ngây người: “ Em làm gì? ”

Tô Yên hơi nghiêng người, ngón tay đặt lên sống mũi Tần Viễn, cười: “ Trước giờ đều muốn cảm nhận một chút cảm giác hôn người khác. Lần đầu tiên xem như cũng không tệ? Tần tổng, có ai từng nói với anh, môi của anh rất mềm chưa? ”

Lời trêu đùa như vậy cũng đã nói ra khỏi miệng, nhưng Tần Viễn lại không có thêm phản ứng gì khác, chỉ có tránh né quay đầu, khởi động xe muốn rời đi.

Tô Yên muốn trêu Tần Viễn thêm một chút, nhưng lại sợ bản thân làm quá. Hiện tại chỉ mỉm cười tươi tắn kể lại vài việc trong những ngày qua, đối diện với điều này, thái độ của Tần Viễn vẫn giữ nguyên như trước.

Nhưng nhất thời trong lúc đắc ý, Tô Yên lại nhìn không ra trong mắt của hắn đã có vài ý vị thay đổi mong manh mà chính Tần Viễn cũng không nhìn ra.

\_“ Môi của anh mềm như vậy, cười nhiều một chút có phải sẽ rực rỡ nhiều hơn không? Tần Viễn, em chỉ thích nhìn thấy anh cười. ”\_