Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 105: Độc Nữ (26)



Edit: Kim

So với lần trước vội vàng sợ hãi mà trốn khỏi Tuyệt Tình Cung, lần này trở lại Tuyệt Tình Cung, có vẻ tiêu diêu tự tại hơn nhiều, dọc đường đi toàn là ăn ngon uống tốt, không khác gì quý nhân nhà giàu đi thưởng ngoại.

Nam Chi có tiền, hơn nữa ghi nhớ lời mẫu thân nói, ăn ngon, ăn nhiều, dưỡng một thời gian, khuôn mặt Nam Chi đã xuất hiện mỡ, làn da tuy rằng vẫn trắng, nhưng cũng không phải loại trắng bệnh thiếu ánh nắng mặt trời.

Ngũ Thải đạo nhân tận dụng mọi cơ hội mà dạy dỗ một số khái niệm trong tu luyện, tỷ như nói…

Thấy vậy, Trữ Quan không khỏi nói: “Sư phụ, nàng còn quá nhỏ, làm sao có thể hiểu được.”

Ngũ Thải đạo nhân liếc xéo đồ đệ, “Ngươi có nội lực cao như nàng không?”

Trữ Quan nghẹn khuất!

Vừa nói đến tu luyện, vừa nói đến nội lực, Trữ Quan liền chột dạ, mỗi lần đối mặt với biểu cảm hận rèn sắt không thành thép của sư phụ, hắn đều bất lực.

Cách nói của sư phụ thực sự làm người ta hoang mang, hơn nữa người bình thường thật đúng không thể tu luyện được.

Ngũ Thải đạo nhân là đạo sĩ, đạo sĩ tu luyện Đạo gia, nhưng là, hắn cùng sư huynh trước sau đều không thể nhập môn, chỉ có thể học thuật xem tướng số bình thường, tu luyện thêm nội lực cùng kiếm thuật, rèn luyện gân cốt.

Sư phụ cả ngày thở ngắn than dài mình không có người thừa kế, phải bị mai một.

Làm hai cái đồ đệ bọn họ áp lực như bị cả tòa núi đè.

Bây giờ có tiểu sư muội, nhìn dáng vẻ của sư phụ có lẽ là sẽ truyền y bát của mình cho tiểu sư muội, nhưng mà nhìn đầu óc của tiểu sư muội đi!

Hắn không đành lòng mà tưởng tượng đến hình ảnh, sự phụ nổi giận lôi đình, còn tiểu sư muội là vẻ mặt ngu ngơ, ặc…

Sư huynh này đồng tình mà thay tiểu sư muội nhỏ xuống mấy giọt nước mắt cá sấu.

Ngũ Thải đạo nhân dỗi đồ đệ một chút, lại cười tủm tỉm nói với Nam Chi: “Đạo ở khắp mọi nơi, đạo là quy tắc của thế giới, nào, tới đây nói cho sư phụ biết, đạo là gì?”

Nam Chi nghĩ nghĩ: “Đạo là không khí.” Con người muốn sống được cần phải có không khí.

“Ai da, đúng vậy, đạo là tất cả, ngay cả một chiếc lá cũng có quy luật vận hành của đạo. Mùa xuân thì lá đâm chồi, mùa hạ thì lá nảy nở, đến mùa thu thì lá rụng, vòng tuần hoàn lại bắt đầu... "



"Mọi thứ trên đời đều được sắp đặt, được vận hành theo quy luật, hoặc, có lẽ, thế giới con người là hư ảo, hoặc vướng vào đạo nghiệp chướng, mọi người ở trong vòng đạo này, đều rơi vào nhân quả.”

“Cũng hoặc là, tất cả mọi người đều là con hát trên sân khấu, nhận được vai diễn cuộc đời khác nhau, ở trên sân khấu này, hoàn thành vai diễn của mình, của cải, danh vọng cùng tài sản chỉ là đạo cụ sân khấu, thứ cần tu luyện chính là lòng người.”

Nam Chi nghiêng đầu nghe sư phụ nói chuyện, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cô cảm thấy đây là điều tốt.

Nam Chi nghĩ về vai diễn, “Có lẽ vở kịch mà ta bắt được, không phải là một vở kịch tốt.”

Ngũ Thải đạo nhân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của tiểu đồ đệ, vẻ mặt đầy thương hại, “Phụ thân ngươi cùng Chung Ly Sương gieo nhân ác, nghiệp chướng dây dưa, ngươi phải gánh chịu hậu quả xấu, bây giờ Chung Ly Sương tra tấn ngươi, lại gieo nhân ác, nếu ngươi không thể từ lồng sắt chạy ra, thì tương lai, phần hậu quả xấu sẽ gia tăng trên người phụ mẫu ngươi.”

“Đây là nhân quả, hiểu không?”

Nam Chi nhíu mày tự hỏi, Ngũ Thải đạo nhân cũng không thúc giục, qua một lúc lâu, Nam Chi đột nhiên nói: “Ta gặp được sư phụ, đó là chuyện tốt.”

Cô lại nhìn Trữ Quan, “Gặp được ca ca, cũng là chuyện tốt.”

“Ha ha……” Ngũ Thải đạo nhân cười ha ha, tiếng cười tràn đầy năng lượng từ trong xe ngựa vọng ra, khiến chim chóc trong rừng cây ven đường hoảng sợ, “Đúng vậy, ta với ngươi chính là nhân lành, về sau sẽ thu được quả lành.”

Khóe miệng Trữ Quan cũng cong lên, nở nụ cười.

“Về sau gặp phải chuyện gì, cũng đừng lo lắng mà gieo nhân ác. Gieo nhân lành chưa chắc đã đưa đến kết quả tốt, nhưng gieo nhân ác chắc chắn sẽ dẫn đến kết quả xấu." Ngũ Thải đạo nhân tùy ý nói, đứa trẻ còn nhỏ, vậy thì hãy đặt một hạt giống vào trái tim của đứa trẻ.

Cứ từ từ…

“Đứng lại, nơi này là Tuyệt Tình Cung, nam nhân hãy dừng bước, mau rời đi đi.” Đệ tử thủ vệ nhìn đến một lão nhân, một thanh niên, như đang thấy đại địch.

Tuyệt Tình Cung từ trên xuống dưới, từ cung chủ, đến nô bộc, đều có chung một nhận định, đó là nam nhân đều không phải thứ tốt.

Bây giờ hai nam nhân này muốn làm gì?

Ngũ Thải đạo nhân nhàn nhạt mà nói: “Bổn đạo tới bái phỏng cung chủ Tuyệt Tình Cung, có chút chuyện cần tính toán với nàng ta.”

Vẻ mặt đệ tử thủ vệ tràn đầy chán ghét, như bị mạo phạm mà tức giận, “Tuyệt Tình Cung không tiếp nam nhân, cút đi…”



“Hắc……” Ngũ Thải đạo nhân phất nhẹ cây phất trần, liền đánh bay hai nữ đệ tử, sắc mặt tái nhợt mà nôn ra máu, vẻ mặt kinh hãi.

Ngũ Thải đạo nhân nắm tay Nam Chi, đi vào Tuyệt Tình Cung như vào chốn không người, có rất nhiều đệ tử Tuyệt Tình Cung xông ra ngăn cản, nhưng đều bị Ngũ Thải đạo nhân phất phất trần đánh bay, tuy rằng không lấy mạng các nàng, nhưng cũng bị thương, không còn sức chiến đấu.

Mà Nam Chi cùng Trữ Quan đi theo phía sau Ngũ Thải đạo nhân, ngay cả cơ hội động thủ cũng không có, Ngũ Thải đạo nhân một mình mở đường, nơi này nào còn là canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó lọt vào.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng không chút để ý của Ngũ Thải đạo nhân, căn bản là không dùng sức.

Một lần nữa nhìn thấy sư phụ động thủ, trạng trạng của Trữ Quan lại vô cùng phức tạp, hắn thực sự khiến sư phụ xấu hổ, nhưng hắn thật sự không hiểu sư phụ tu luyện như thế nào?

Ở trên giang hồ chỉ cần nói ra tên tuổi của Ngũ Quan đạo nhân, đối phương ít nhiều cũng cho tên đồ đệ không biết cố gắng là hắn một phần mặt mũi.

Đỗ Đan Liên nghe người phía dưới bẩm báo, lập tức chạy đến, nhìn thấy một vị đạo sĩ, trên áo choàng đạo sĩ chắp đầy mảnh vá màu sắc sặc sỡ, liền biến sắc, vội vàng tiến lên hành lễ, “Thỉnh an Ngũ Thải tiền bối, phó cung chủ Tuyệt Tình Cung Đỗ Đan Liên gặp qua tiền bối.”

“Dì Liên.” Nam Chi từ phía sau sư phụ ló đầu ra, hướng Đỗ Đan Liên hô lên, trên mặt cô nở nụ cười, cười với Đỗ Đan Liên.

“Phi Yên?” Đỗ Đan Liên sửng sốt một chút, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Một lần nữa gặp lại đứa trẻ này tại Tuyệt Tình Cung, Đỗ Đan Liên vậy mà lại có cảm giác hoảng hốt.

Sau khi đứa trẻ rời khỏi Tuyệt Tình Cung, nàng cũng không có tin tức, nàng không biết đứa trẻ này sẽ có cái tương lai gì, có khả năng sẽ bị người ta giết chết, cũng có thể tìm được phụ mẫu.

Nhưng hôm nay, lại xuất hiện tại Tuyệt Tình Cung.

“Tiểu nha đầu, gọi Chung Ly Sương ra đây, chúng ta phải tính toán nợ nần.” Lấy tuổi tác của Ngũ Thải đạo nhân, tuyệt đối có thể gọi Đỗ Đan Liên là tiểu nha đầu.

Nam Chi nói: “Dì Liên, đây là sư phụ ta, tìm dì xấu xa đánh nhau.”

Nam Chi cảm thấy, không cần sư phụ, cô cũng có thể đánh được dì xấu xa.

Trước kia Nam Chi vội vàng rời khỏi Tuyệt Tình Cung, đi tìm phụ mẫu, nhưng hệ thống ca ca nói, cô không có duyên với phụ mẫu, chuyện báo thù chỉ có thể dựa vào chính mình.

Đỗ Đan Liên lại nhìn về phía đứa trẻ, nàng đã có dự cảm chẳng lành, hơn nữa mấy đệ tử Tuyệt Tình Cung đều bị đánh không còn một manh giáp, rõ ràng người tới đây hôm nay không có ý tốt.

Nàng không chút hoang mang nói: “Tiền bối, cung chủ hiện tại đang bế quan, không thể ra gặp tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi, nếu trong lòng tiền bối không thoải mái, vãn bối nguyện ý so chiêu với ngài.”