Là một trong hai đứa nhỏ được ưu ái nhất trong nhà, Giang Ngọc Trạch cùng Giang Nhạc An chính là người được lợi nhiều nhất, đối với hành vi của Nhị Nha, chính là khiến địa vị của Giang Ngọc Trạch cùng Giang Nhạc An bị lung lay.
Trong lòng Giang Ngọc Trạch hiểu rõ, cho dù là vì mình, hay là vì gia tộc, thì đều phải duy trì trật tự trong nhà.
“Nghe nói lần này muội tìm được nhân sâm, muội vất vả rồi.” Giang Ngọc Trạch nói với muội muội.
“Ai, muội với huynh thì còn cần phải nói cám ơn sao, huynh đọc sách lại càng vất vả hơn, tất cả đều là vì cái nhà này, tiểu ca ca có khỏe mạnh thì chúng ta mới có thể tốt được, tiểu ca ca, lần sau huynh mang về cho muội thêm ít sách nhé.”
Giang Nhạc An hiên ngang nói, là một bộ dạng tự nhiên hào phóng, trên mặt mang theo ý cười, cũng khiến Giang Ngọc Trạch cười theo.
Người tính toán chi li giống như Nhị Nha, cô chỉ thấy hắn mua đồ cho muội muội mà không mua cho mình, nhưng cũng không thấy những việc mà Giang Nhạc An làm cho ca ca.
Quần áo, giày dép, túi tiền của hắn đều là do muội muội làm, mặc đồ của muội muội thì sao có thể không đối xử tốt với muội muội.
Sao lại không thể thiên vị nàng.
Có một số người chỉ muốn có được, mà lại không muốn bỏ ra, người với người chính là khác nhau như vậy.
Tuy rằng là thiên vị, nhưng Giang Ngọc Trạch nguyện ý thiên vị muội muội.
Nam Chi nói là ra bờ sông tìm tỷ tỷ, trên thực tế là uốn éo mông chạy lên núi, mùa hè thường hay mưa rào, rừng cây ẩm thấp mọc rất nhiều nấm.
Nam Chi là tới hái nấm, biến thành tiểu cô nương hái nấm.
Hệ thống lại nhân cơ hội này mà dạy Nam Chi nhận biết các loại nấm, nấm nào có thể ăn, nấm nào không thể ăn.
Có thể là do đói đến thảm, ở phương diện nhận biết đồ ăn này, Nam Chi đặc biệt nhanh nhạy, quả thực là học rất nhanh.
Sau đó cũng không cần hệ thống rà quét, Nam Chi cũng có thể nhận biết được nấm độc với nấm không độc.
Hệ thống:……
Đây là có bao nhiêu chấp niệm với đồ ăn chứ!
Trong rừng có thật là nhiều nấm nha, Nam Chi dùng quần áo bọc thành một túi nấm to, vô cùng vui sướng.
Hệ thống ca ca nói, nấm rất giàu dinh dưỡng.
Đối với Nam Chi mà nói, có thể ăn no là được.
Nam Chi còn nghĩ, có làm người rừng cũng không đến nỗi tệ.
Đứa trẻ còn nhỏ, căn bản cũng không biết suy xét cho gia tộc, cái gì mà lợi ích, cái gì mà không được nói…
“Ngươi lại chạy vào trong núi sao?”
Một giọng nói thô lỗ vang lên, Nam Chi quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy thợ săn Lưu, trong tay thợ săn Lưu là hai con thỏ xám.
Nam Chi nhìn thấy hai con thỏ kia, hai mắt sáng lên, liên tục nói với thợ săn Lưu: “Bá bá thật là lợi hại, còn có thể bắt được thỏ, quá lợi hại.”
Thợ săn Lưu:……
Đứa nhỏ này khen mình như vậy làm gì, muốn xin thỏ sao?
Nhưng thợ săn Lưu cũng rất vất vả mới bắt được hai con thỏ này, cũng tiếc không muốn cho người khác.
Nam Chi vô cùng hâm mộ, nhưng cũng không có mở miệng xin thỏ của thợ săn Lưu, thợ săn Lưu thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Nhanh về nhà đi, bằng không người nhà lại sẽ đi tìm ngươi, không thể ăn nấm này, có độc.”
“Cảm ơn thợ săn bá bá, ta biết rồi.” Nam Chi nở nụ cười xán lạn với thợ săn Lưu.
Thợ săn Lưu nói với đứa trẻ hai câu liền đi rồi, Nam Chi nhặt một cái lá cây dưới mặt đất lên, kẹp giữa hai ngón tay, ném một cái, lá cây lảo đảo rơi xuống mặt đất, dừng lại bên cạnh chân Nam Chi.
Nam Chi:……
Oa oa oa!
Bảo bảo muốn khóc!
Nam Chi ôm một túi nấm to về nhà, hứng thú bừng bừng mà nói với Ngô thị: “Nương, chúng ta có thể ăn nấm.”
Ngô thị nhìn thoáng qua nói: “Không thể ăn, có độc, có thể chết người.”
“Không đâu, con đã chọn kỹ rồi, đều không có độc, thật đấy.” Nam Chi nghiêm túc nhìn mẫu thân, “Nấm ăn rất ngon, nương ăn nhiều một chút, thân thể sẽ tốt hơn.”
Thân thể tốt rồi, liền có thể sinh hài tử.
Ngô thị có chút cảm động, lại có chút cạn lời, “Để ta nhìn qua xem có thể ăn không.”
Ngô thị đem mấy cái nấm có thể nhận biết để sang một bên, lại đem mấy cái không thể nhận biết để sang một bên khác, Nam Chi nhìn số nấm không thể nhận biết kia, nói: “Nương, mấy cái này có thể ăn được.”
Ngô thị cũng không ngẩng đầu lên: “Không thể ăn.”
Ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có.
Vì thế trên bàn cơm có thêm một đĩa nấm xào, nấm có vị giòn giòn nộn nộn, thêm một chút muối, hương vị cũng không tệ.
Nam Chi không thể ăn trên bàn ăn, nhìn tỷ tỷ bưng đồ ăn tới cho mình, trừ bỏ cháo rau như mọi khi, cũng chỉ có thêm hai cây nấm, cô chìm vào trầm tư, lại nhìn vào đống nấm mẫu thân không thể nhận biết.
Cô quyết định tự lực cánh sinh, hứng thú bừng bừng mà ăn hết cháo trong bát, lại tùy tiện đem số nấm kia đi rửa qua, đặt vào trong nồi, thêm vào chút nước nấu chung.
Dưới sự dạy dỗ của hệ thống, Nam Chi vụng về nhóm lửa, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, bám đầy bụi than đen xì.
Mọi người ăn cơm trên nhà chính, căn bản không biết đứa trẻ đang lăn lộn dưới bếp.
Hệ thống: “Đừng cho nhiều củi như vậy, sẽ không cháy được.”
Nam Chi lau mặt, lại bôi lên mặt một tầng tro bếp, càng nổi bật lên đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng ngời, nhìn thấy lửa đã bốc lên, cô vui vẻ mà kêu lên: “Ca ca, ca ca, ta có thể nhóm lửa, có thể nấu cơm.”
Vẫn còn cách vạn dặm nữa mới có thể nấu cơm được.
Nhưng hệ thống vẫn nói: “Ừm, làm tốt lắm.”
Lửa cháy lên rồi, chẳng mấy chốc mà nước trong nồi đã sôi, tỏa ra hương thơm ngào ngạt của nấm.
“Cần phải thêm chút muối, muối, muối…” Nam Chi tìm muối ăn, nhưng lại không thể tìm được, dầu muối đều bị lão Tiền thị cất vào trong tủ khóa lại rồi, những người khác căn bản là không lấy được.
Không có muối ăn, Nam Chi liền ăn nấm không có muối, nấm mà không có dầu muối thật sự là không đủ vị, không thể ngon bằng hai cái nấm kia.
Nhưng bây giờ Nam Chi đang rất đói bụng, có ăn là tốt rồi.
“Nhị Nha, con đang ăn cái gì vậy?” Ngô Thị bưng chén đũa xuống liền nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi trên ghế, dùng đũa vớt đồ ăn trong nồi, hai má phồng lên.
Tim Ngô thị đập như sấm, nàng vội vàng đi đến nhìn vào trong nồi, phát hiện trong nồi là canh nấm dại.
Không thể nhổ ra được, lưng Nam Chi bị mẫu thân vỗ đến chấn động, vội vàng nói: “Nương, không sao, con không nhìn thấy tinh linh.”
Hệ thống ca ca nói, nếu ăn nấm độc, sẽ nhìn thấy tinh linh.
Tinh linh gì?
Ngô thị gấp muốn phát khóc, kinh động đến những người khác trong nhà, sau khi biết được Nhị Nha đem nấm độc nấu lên ăn, đại đa số mọi người đều vừa tức vừa buồn cười.
Sao cô còn có tiền đồ như vậy, còn biết tự nấu đồ ăn.
Lão Tiền thị vô cùng đau đầu, “Đứa nhỏ này ta không quản được, ta mặc kệ.”
Độc chết luôn đi, đúng là một cái tai họa, lúc nào cũng có thể gây họa, lúc nào cũng gây rối.
Tuy rằng lão Tiền thị xụ mặt xuống, nhưng trong lòng lại thầm chờ mong, chờ mong đứa trẻ phát độc mà chết, là cô tự mình ăn nấm độc, cũng không liên quan đến những người khác.
Giang Lương Tài vội vàng hỏi Nam Chi: “Có thấy khó chịu không, móc họng nôn ra đi.”
Nam Chi: “Cha, con không sao.” Cô no bụng rồi.
Giang Ngọc Trạch ngây người ở nhà hai ngày, mà ngày nào cũng đều gặp chuyện bất ngờ mới.