Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 158: Phúc Nữ Nhà Nông (37)



Edit: Kim

Nhưng mà, Nhị Nha nhặt nấm có phải là bắt chước nàng nấu thịt vụn?

Trong lòng Giang Nhạc An suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng biết, cũng không thể cấm người khác không được hái nấm.

Hơn nữa bây giờ đang là mùa nấm, nhất là sau những cơn mưa rào mùa hạ.

Giang Nhạc An không thể nói Nhị Nha không được phép hái nấm, nàng bóng gió hỏi Nam Chi: “Ngươi định ăn số nấm này thế nào?”

Nam Chi suy nghĩ, “Xào lên ăn.” Xào lên khẳng định là rất ngon, nhưng mà lại tốn dầu.

Giang Nhạc An ồ một tiếng, nhắc nhở Nam Chi chú ý an toàn, về nhà sớm một chút.

Nam Chi mỉm cười vẫy tay, “Tạm biệt tiểu cô cô.”

Nam Chi lo lắng cho mấy con tằm ở nhà, cũng không lang thang trong rừng lâu, nhặt đầy một rổ nấm liền nhanh chóng về nhà.

Nhìn mấy con tằm phun tơ bện kén, Nam Chi cảm thấy thật vui mừng, ngồi bên cạnh sửa sang lại số nấm trong rổ, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận.

Khi Đại Nha giặt quần áo trở về, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đáng yêu của muội muội, trong lòng nhũn ra, nội tổ phụ nội tổ mẫu đều ghét Nhị Nha, nói Nhị Nha không hiểu chuyện mà chán ghét Nhị Nha.

Nhưng đối với Đại Nha mà nói, muội muội của nàng chính là rất đáng yêu, ngoan ngoãn, mà nội tổ phụ nội tổ mẫu lại cảm thấy tiểu cô cô là tốt nhất, cho nên mới gần gũi tiểu cô cô.

Mà nàng cảm thấy muội muội là tốt nhất, cho nên gần gũi với muội muội nhất.

Lần đầu tiên Đại Nha hiểu được con người chính là có gần có xa, điều này không dựa vào ý muốn của con người, mà chính là rõ ràng và trực tiếp như vậy.

Bây giờ nội tổ mẫu không thích nàng với Nhị Nha, sau này cũng sẽ không thích.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Chưa nói tới đúng sai.

“Tỷ tỷ……” Nam Chi nhìn tỷ tỷ, lập tức bắt chuyện, “Tỷ tỷ, muội tìm thấy nấm, trưa nay chúng ta xào nấm lên ăn đi, cho nhiều dầu một chút, khẳng định là rất ngon.”

Ngay cả thế tử kia cũng thích ăn nấm nấu với thịt vụn, nhất định là rất ngon, đáng tiếc là Nam Chi không được nếm thử, nhìn qua đã thấy trơn bóng, trông có vẻ rất ngon, tỏa ra một cổ mùi thơm của dầu béo ngậy.

Trong nhà không có thịt, Nam Chi có thể muốn đổ thật nhiều dầu.

Đại Nha vừa phơi quần áo vừa gật đầu nói: “Được.” Còn phải xem nương có nỡ cho dầu vào không.



Mặt trời đã lên cao, nhiệt độ ngày càng nóng, Nam Chi muốn mang nước tới cho phụ mẫu, hệ thống ca ca nói nước lã có rất nhiều vi khuẩn, Nam Chi liền đun sôi nước lên, đợi cho nguội, rót vào một cái bát lớn.

Bởi vì đã đi đưa nước mấy lần, cho nên Nam Chi cũng có thể nhận biết về đường đi một chút, cho dù có không tìm thấy đường, thì cũng có hệ thống nhắc nhở.

Nhìn thấy chính mình bật chế độ rà quét, lại được dùng cho việc này, hệ thống cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Một đứa trẻ bưng một bát nước lớn chậm rãi đi tới, nhìn thấy cánh đồng người lớn đang canh tác, cô hô lên một tiếng cha nương, tăng nhanh tốc độ, nước trong bát dao động, khiến Nam Chi không thể không giảm tốc độ.

Ngô thị thấy nữ nhi mang nước tới, nhận lấy bát nước hung hăng uống một ngụm lớn, sau đó đưa cho trượng phu ở bên cạnh.

Ngô thị nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nữ nhi, trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ, nghĩ thầm, nếu giữ đứa nhỏ này lại trong nhà rồi kén rể, liệu có thể có thu hút được hiền tế tới không?

“Sau này ra khỏi nhà nhớ phải đội mũ, che miếng vải cũng được, trẻ con da thịt mỏng, đừng phơi hỏng da thịt mình, sau này không thể khôi phục lại được.”

Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Được nương.”

Hai người uống xong một bát nước đun sôi to, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, Giang Lương Tài nói với Nam Chi: “Nhanh trở về đi.”

Sau khi phân gia rồi, chính là phải tự mình chịu trách nhiệm về kinh tế trong nhà, Giang Lương Tài so với lúc ở chung càng muốn làm việc chăm chỉ hơn.

Rốt cuộc lúc trước có làm ra cái gì cũng đều bị người nhà lấy mất, chuyện ăn uống đều do người trong nhà an bài, bây giờ liền không có người an bài nữa.

Ánh mặt trời giữa trưa như thiêu đốt, mọi người thu dọn đồ đạc trở về nhà, hai phu thê Giang Lương Tài về tới nhà, thức ăn đã chuẩn bị xong, vẫn là cơm khô, nhưng có thêm các loại hạt thô, còn có nấm xào.

Ngô thị nhìn thấy nấm, mí mắt liền giật giật, “Đem cả loại có độc lẫn không độc nấu lên sao?”

Đại Nha giải thích nói: “Nương, con đã xem qua rồi, đều không có độc, Nhị Nha biết cách nhận biết nấm.”

Ngô thị nhìn nấm xào béo ngậy, trong lòng thở dài một hơi, cũng không nói gì, Giang Lương Tài lại càng không nói gì, hắn đã sớm đói đến mức không nói nổi nữa, có ăn là được.

Cuối bữa cơm, còn đem nước xào trộn vào cơm, ăn xong tâm trạng liền cảm thấy thật thoải mái, vô cùng thỏa mãn.

Đại Nha nghĩ thầm, nếu mỗi ngày đều có thể ăn mấy thứ này, cuộc sống trôi qua cũng thật là tốt.

Đại phòng bên này ăn uống vô cùng vui vẻ, an an tĩnh tĩnh, không có chửi rủa, sẽ không vì gắp một miếng thức ăn mà phải nơm nớp nhìn sắc mặt của người khác.

Mẫu thân còn từ ái mà gắp đồ ăn cho trượng phu cùng hai đứa trẻ.

Đại Nha cảm thấy mẫu thân trở nên dịu dàng hơn, trở nên rất tốt.

Trong lòng Đại Nha nghĩ, hẳn là nên thế này, nên phân gia sớm một chút, cho dù không có đồ ăn ngon cũng không sợ.

Cho dù có thiếu ăn cũng không sao, Đại Nha cũng có chút lo lắng lương thực trong nhà không đủ ăn, nếu không đủ ăn, có phải cha sẽ lại mang bọn họ trở về.



Có người vui vẻ, liền có người không vui vẻ, trong nhà thiếu đi mất người, trong khoảng thời gian ngắn này, vẫn là chưa thích nghi được.

Cho dù Nhị Nha vẫn còn nhỏ, thì cũng có sức lao động nhất định.

Cho gà ăn, quét tước chuồng gà, quét nhà quét sân, tuy rằng chậm, làm cũng không tốt, nhưng tóm lại là vẫn có người làm.

Mỗi người đều có vị trí làm việc riêng, bây giờ ít đi mấy người, liền thấy thiếu.

Tiểu Tiền thị thật vất vả giặt xong đống quần áo, phải dùng đến cả chày gỗ mới có thể đập sạch, nàng vừa mệt vừa đau tay, cả nhà cũng từ đồng ruộng trở về, nhưng căn bếp lẫn nồi niêu đều lạnh ngắt.

Lão Tiền thị không nhịn được mà hỏi tiểu Tiền thị: “Sao còn chưa nấu cơm, gạo ta để ở trong tủ chén.”

Tiểu tiền thị:...

Ta cũng chưa hề được nghỉ, vẫn luôn làm việc nha.

Giang Nhạc An nhìn thấy cơm cũng còn chưa nấu, thường ngày nàng vẫn luôn không cần nhọc lòng mấy việc này, chỉ cần ở trong phòng bào chế dược liệu, nay thấy bộ dạng mệt mỏi của mọi người, “Con sẽ đi nấu.”

Tiểu Tiền thị lập tức nói: “Cảm ơn tiểu cô cô.”

“Tiểu cô cô, muội nấu ăn ngon, ngay cả thiếu gia quyền quý kia cũng đều thích ăn đấy.” Tiểu Tiền thị theo bản năng mà nói lời hay.

Nhưng kiểu khen này cũng không khiến lão Tiền thị cùng Giang Nhạc An vui vẻ, Giang Nhạc An hơi nhíu mày, lão Tiền thị tức giận nói: “Ngươi còn muốn Nhạc An thay ngươi nấu cơm mỗi ngày sao, tay Nhạc An còn phải thêu hoa, bào chế dược liệu.”

Tiểu Tiền thị bị quát lớn không còn chút mặt mũi, có chút hậm hực nói: “Con biết rồi.”

Cuộc sống đột nhiên trở nên khó khăn, chẳng lẽ không thể để tiểu cô cô làm được hay sao, nàng cũng không thể làm nổi, nàng còn có hai củ cải nhỏ cần phải chăm sóc, đại nhi tử cũng đã bị gọi ra đồng ruộng làm những việc trong khả năng.

Trong lòng tiểu Tiền thị cảm thấy rất khó chịu, thật là phiền.

Có thể nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống thế này được không!

Còn không bằng không phân gia đâu, ít nhất nhiều người sức lực lớn, mỗi người phân chia việc ra cũng không có mệt mỏi thế này.

Việc phải làm vẫn nhiều như thế, nhưng người lại ít đi, việc của mỗi người liền nhiều lên.

Đồ ăn Giang Nhạc An nấu quả thực là ngon, loại chuyện này chính là thiên phú, giống như tiểu Tiền thị cho dù đã nấu rất nhiều năm, nhưng cũng không thể được như Giang Nhạc An.

Nhưng mà, được phép sử dụng nhiều dầu như vậy, thì cho dù có làm kém đến đâu, thì ít nhất cũng có mùi thơm của dầu.

Không có đứa trẻ phiền phức là Nam Chi, bầu không khí trên bàn ăn trở nên thật yên bình, tĩnh lặng, nhưng lại có điểm yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy không quen.