Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 169: Phúc Nữ Nhà Nông (48)



Edit: Kim

Phải rất lâu Giang gia mới an tĩnh trở lại, cho dù Giang Ngọc Trạch đã thi đỗ tú tài, thì người Giang gia vẫn đóng cửa lại mà sống.

Không có vênh váo đi khắp thôn mà khoe khoang, thực sự rất trầm ổn.

Bầu không khí đại phòng không được tốt lắm, chủ yếu là do Giang Lương Tài luôn trầm mặc khiến bầu không khí trong nhà không được tốt.

Ngô thị ngập ngừng muốn nói lại thôi, nếu hắn nghĩ không thông mà khăng khăng muốn dây dưa cùng bên kia, cuộc sống lại trở về khó khăn như cũ.

Nhưng Ngô thị cũng không muốn tranh cãi với Giang Lương Tài vào lúc này.

Đại Nha chỉ trầm mặc làm việc, ánh mắt nhìn về hướng Giang gia có chút phức tạp, nàng hiểu tâm trạng của cha.

Thời điểm nàng đi giặt quần áo, có rất nhiều đại tẩu đại nương nói với Đại Nha, Giang gia đi lên rồi, các ngươi lại cương quyết phân gia, đúng là ánh mắt thiển cận!

Có mấy bà nương ác miệng còn đuổi theo Đại Nha hỏi: “Có phải các ngươi đã làm sai chuyện gì cho nên mới bị đuổi đi không?”

Trong giọng nói mang theo tiếc nuối vì bản thân không thể dính được chút ánh sáng.

Đại Nha cảm thấy hơi chán nản cùng nghẹn khuất, như thể có một tảng đá nặng đang đè lên trái tim nàng, vừa nặng lại vừa ẩm ướt, bên trên mọc đầy rêu xanh, vô cùng khó chịu.

Rõ ràng là người thân, tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu khi người thân ngày càng tốt lên.

Cũng chỉ có Nam Chi là không bị ảnh hưởng mấy, ngày nào cô cũng chạy vào trong núi, có một hôm cô túm lấy hai cái tai thỏ, nắm lấy con thỏ, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy như bay về nhà.

“Tỷ tỷ, muội bắt được thỏ, thỏ thật là đáng yêu, mau ăn thịt thỏ đi.” Nam Chi vui vẻ kêu lên.

Đại Nha:……

Nhưng mà muội muội lại thật sự bắt được thỏ, thật là kinh ngạc, “Làm thế nào mà muội bắt được nó?”

Nam Chi vui vẻ nói: “Nó rơi vào bẫy của muội.”

Nam Chi rất vui khi bắt được con thỏ này, nhất là khi bắt được ở lúc không có nội lực, lúc gặp được thợ săn Lưu ở trong núi, cô vô cùng vui vẻ mà khoe với hắn.

Dáng vẻ cầu thầy khen ngợi kia, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa đầy sao, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, trên mặt mang theo nụ cười mềm nhẹ, nhìn người ta đầy chờ mong.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu!

Thợ săn Lưu ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng mà khích lệ hai câu, “Không tồi không tồi.”

Thật không ngờ là thật sự bắt được con mồi, cái bẫy đơn giản như vậy mà cũng sập bẫy, con thỏ này cũng quá ngu ngốc đi.



Nam Chi được khen ngợi, lại càng hưng phấn hơn.

Lại càng chú tâm đến sự nghiệp săn bắn hơn, ta có thể trở thành một người rừng ưu tú.

Người lớn luôn trêu chọc khi nghe cô nói muốn trở thành người rừng, nhưng đứa trẻ Nam Chi lại cảm thấy như vậy rất là ngầu.

Các ngươi có biết muốn trở thành người rừng phải học rất nhiều thứ hay không?

Xa rời thế sự, không phải là trở thành con thú mà là trở thành một vị thần!

Giang tiểu lang đi thi đã trở về, tin tức này lập tức làm cả thôn xôn xao, một đám người vây lấy Giang Ngọc Trạch.

Bế theo trẻ con chạm vào người Giang Ngọc Trạch, muốn dính một chút khí vận của Giang Ngọc Trạch, hoặc nói mấy lời hay với Giang Ngọc Trạch hòng dính chút khí chất cùng vận may.

Mấy đứa trẻ vỗ tay reo lên: “Tú tài gia, tú tài gia.”

Nhìn thấy nhi tử vừa trở về, lão Tiền thị không muốn nhi tử nhà mình phải mệt mỏi như vậy, lập tức tiến lên đuổi khéo đám người đang vây xem một phen, lại đau lòng nói: “Con gầy đi rồi, vất vả quá.”

Quả thực là Giang Ngọc Trạch gầy đi không ít, nhưng có thể thi đậu tú tài, có vất vả cũng đáng giá.

Hắn nhìn về phía Nhị Nha đang đứng bên cạnh người lớn, từ trong tay nải lấy ra một túi giấy, mỉm cười nói với Nhị Nha: “Nhị Nha, đây là bánh đường tiểu thúc thúc mua cho ngươi.”

Có lẽ là để chứng minh rằng mình giữ lời, cũng có lẽ là vì muốn cho cả nhà thấy được tương lai tốt đẹp.

Đại khái là gần đây được ăn uống no đủ, Nam Chi nhìn thấy bánh đường, trong lòng lại thật bình tĩnh, hoàn toàn không kích động cùng khẩn trương.

Cô ngẩng đầu lên hỏi cha nương: “Con có thể nhận không?”

Khóe miệng Ngô thị giật giật, một túi bánh đường, hừ, keo kiệt.

Nàng nhìn thoáng qua túi bánh đường rồi nhanh chóng rời tầm mắt, nói với Nam Chi: “Con muốn nhận thì nhận đi.”

Nam Chi dùng hai tay nhận lấy túi bánh đường, trên mặt nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại thật bình tĩnh: “Cảm ơn tiểu thúc thúc.”

Đại gia đình cũng không có ý kiến gì về việc Giang Ngọc Trạch đưa bánh đường, trong khoảng thời gian này trong nhà có một vị thiếu gia phú quý đến ở, từ khe hở ngón tay cũng rơi ra không ít đồ, cho bọn họ ăn ngon.

Hơn nữa thiếu gia kia căn bản là không thèm để ý đến mấy thứ này, để Giang Nhạc An tự mình thu xếp, không cần phải nói lại với hắn.

Tiêu Cảnh Dương vốn bị chứng kén ăn hành hạ, căn bản không thèm để ý, chỉ cần Giang Nhạc An có thể làm ra được món hắn có thể ăn vào là được.

Giang Ngọc Trạch cảm thấy có gì đó không ổn, hắn nhìn Nhị Nha xách túi giấy giống như là đang cầm một món đồ chơi, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Hoàn toàn không tỏ ra chút hưng phấn nào khi được ăn bánh đường.



Giang Bạch Minh nói: “Tộc trưởng cùng trưởng thôn nói phải tổ chức ăn mừng lớn một chút, con thấy thế nào?”

Giang Ngọc Trạch: “Không cần, chỉ cần làm nhỏ thôi, chờ lần sau lại trúng cử thì mới làm lớn.”

Giang Ngọc Trạch vừa nói chuyện, vừa đánh giá gia đình đại ca, hắn phát hiện cả nhà đại ca đều không có thảo luận, sắc mặt đều là bình thản, không vì hắn thi đậu tú tài mà hưng phấn.

Ngược lại, sắc mặt nhị ca lại hồng nhuận, bộ dáng vui vẻ kia, giống như chính mình thi đậu tú tài.

Thảo luận gần xong, trời cũng sắp tối, Giang Lương Tài nói với phụ mẫu: “Trời tối rồi chúng ta về trước, tiểu đệ, chúc mừng đệ, vất vả nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được đền đáp.”

Nhưng hắn không có gì cả!

Qua một ngày bận rộn.

“Ách…” Giang Ngọc Trạch Trạch luôn thông minh giờ phút này cũng hoàn toàn mờ mịt, nhưng thực nhanh nói: “Đa tạ đại ca, đây đều là công lao của đại ca.”

Giang Lương Tài chỉ mỉm cười, mang theo thê tử cùng nữ nhi đi thẳng ra cửa, rời khỏi Giang gia, Giang Ngọc Trạch khẽ biến sắc, giống như hiểu ra cái gì đó, hắn nhíu mày nhìn mọi người trong nhà.

Bầu không khí trầm mặc một hồi, lão Tiền thị ho khan một tiếng nói: “Lão đại phân gia rồi.”

Kế tiếp, Giang Ngọc Trạch được kể lại trong khoảng thời gian này đã xảy ra những chuyện gì, hắn trầm mặc thật lâu.

Giang Ngọc Trạch:……

Ta mới chỉ đi thi, cũng chỉ hai ba tháng, sao đến khi quay về trời đất đã thay đổi rồi.

Phân cũng phân rồi, Giang Ngọc Trạch chỉ nói: “Sau này có chuyện gì thì cứ nói cho con biết, con sẽ thu xếp chuyện thuế má cho đại ca.”

Lão Tiền thị lập tức nói: "Ngô thị đã lấy năm mươi lượng, không thể cho bọn chúng.”

Giang Ngọc Trạch ôn hòa giải thích nói: “Vốn dĩ việc tách đại ca ra vào lúc này đã không đúng, bây giờ nhà ta đang bị người ngoài nhìn đỏ mắt, chỉ sợ việc phân gia này sẽ bị người ta mang ra đàm tiếu, rất không tốt cho thanh danh nhà chúng ta.”

“Ruộng đất trong tay đại ca cũng không nhiều lắm, nhiều năm như vậy rồi, có an bài cho đại ca cũng không phải là chuyện gì lớn.”

Chuyện đã xảy ra rồi, Giang Ngọc Trạch cố gắng giảm thiểu tổn thất thanh danh xuống mức thấp nhất.

Cũng hiểu người nhà là vì muốn có nhiều lợi ích hơn nữa từ thiếu gia phú quý, cho nên mới từ bỏ đại ca.

Giang Ngọc Trạch không thể đánh giá được làm như vậy là đúng hay sai, bởi vì việc cha nương làm đều là vì cho hắn đọc sách, vì thay đổi địa vị.

Đều là vì hắn, với tư cách là người được lợi, hắn không có tư cách chỉ trích cha nương rằng họ đã làm sai.

Đại ca bên kia, hắn sẽ bồi thường thật nhiều.