“Mạn Nhi, con ở đâu, Mạn Nhi, Mạn Nhi…..” Phó Văn Âm người chưa hề gục ngã sau khi bị cướp đoạt, bây giờ lại gục xuống, khuôn mặt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Cao Chiêm cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng nói với Phó Văn Âm: “Ta nhất định sẽ tìm được con bé.”
“Tìm thấy con bé?” Phó Văn Âm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cao Chiêm, đôi mắt đỏ hoe, “Làm sao tìm được con bé.”
Nàng nắm chặt tay đánh vào Cao Chiêm, nàng đứng dậy, đánh ‘bịch bịch bịch’ vào ngực Cao Chiêm, đau lòng hét lên: “Nếu không phải tại ngươi thì làm sao con bé có thể biến mất được?”
“Ta có tội gì, ngươi muốn ta chuộc tội, nhưng bao nhiêu năm nay, ta vẫn chưa chuộc tội đủ sao?”
“Cao Chiêm, chính ngươi khiến Mạn Nhi biến mất, con bé hận ngươi, không muốn nhận người làm cha là ngươi, không muốn quay về hầu phủ, cho nên mới bỏ chạy, ta hận ngươi.” Nàng nói với khuôn mặt giận dữ đẫm nước mắt, nàng dùng hết sức đánh vào ngực Cao Chiêm.
Cao Chiêm khịt mũi, lui lại phía sau hai bước, người hắn vốn đã đầy máu, bây giờ còn bị Phó Văn Âm đánh, đôi mắt hắn đỏ ngầu, máu từ khóe miệng chảy ra, hắn ôm lấy Phó Văn Âm đang gục xuống vào trong vòng tay.
“Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ tìm được Mạn Nhi, ta nhất định sẽ tìm thấy Mạn Nhi.” Cao Chiêm trầm giọng quả quyết.
Phó Văn Âm run run hỏi: “Ta có thể không quay về không, ta muốn đi tìm Mạn Nhi.”
Cao Chiêm: “Không được.”
Ánh sáng trong mắt Phó Văn Âm biến mất, chỉ còn chết lặng, nàng bình tĩnh thoát khỏi vòng tay của Cao Chiêm, lau nước mắt nói: “Vậy chờ ta một chút, ta có mấy lời muốn nói với Bạch Quân Nghĩa.”
Trong lòng Cao Chiêm vang lên hồi chuông cảnh báo, “Nàng muốn nói cái gì?”
Phó Văn Âm liếc nhìn hắn một cái, đi tìm Bạch Quân Nghĩa, sắc mặt Bạch Quân Nghĩa trắng bệch, ngay cả hỷ phục trên người cũng nhàu nhĩ.
Khi Bạch Quân Nghĩa nhìn thấy Phó Văn Âm, mắt hắn hơi sáng lên, rồi lại tắt đi như một ngọn đèn dầu, hắn nói với Phó Văn Âm: “Ta sẽ đi tìm Mạn Nhi, ta nhất định sẽ tìm thấy Mạn Nhi.”
Phó Văn Âm khóc lớn, “Bạch ca, là ta có lỗi với chàng.”
“Đừng khóc, đừng khóc…..” Bạch Quân Nghĩa muốn lau nước mắt cho Phó Văn Âm, nhưng có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào hắn, trái tim Bạch Quân Nghĩa như bị bóp nghẹt, nghẹn ngào, tức giận, nhưng lại không thể làm được gì.
Cao Chiêm đi tới ôm lấy Phó Văn Âm, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về trước đi, Hầu phủ có rất nhiều người, trở về ta sẽ phái người đi tìm, con bé còn nhỏ, không thể chạy xa được, nhất định vẫn còn trong kinh thành.”
Phó Văn Âm bị Cao Chiêm kéo đi, vừa đi, nàng vừa không ngừng quay đầu lại nhìn Bạch Quân Nghĩa, Bạch Quân Nghĩa khàn giọng nói với Phó Văn Âm: “Đừng lo, ta sẽ đi tìm Mạn Nhi.”
Cao Chiêm lạnh lùng nói với Bạch Quân Nghĩa: “Con gái ta không cần ngươi đi tìm.”
Vẻ mặt Bạch Quân Nghĩa cứng lại, hắn chỉ nói: “Thêm một người là có thêm hy vọng.”
Những người đến dự tiệc cưới đều đã rời đi, đã từng tham dự nhiều hôn lễ, hôn lễ này là kỳ quặc nhất, bọn họ tới ăn cơm, suýt chút nữa trở thành bữa tiệc của người khác.
Đáng sợ quá!
Bất kể là thật lòng hay hả hê trước tai họa của người khác, đều an ủi phu thê Bạch gia một câu, chúng ta là người bình thường, không thể đối đầu với quan lớn, hơn nữa đó còn là Hầu phủ, là tướng quân lập công trở về.
Chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo, nếu không toàn gia sẽ tan nát.
So với một nữ nhân thì không đáng để trả giá.
Người bình thường không giữ nổi một nữ nhân như vậy, vì vậy đừng theo đuổi nàng nữa!
Cho nên, trong nhà có thê tử xấu cũng giống như có một kho báu.
Con dâu xinh đẹp rất dễ gặp họa, nếu có nhiều người thèm muốn rất dễ xảy ra rắc rối.
Đặc biệt là nơi kinh thành có nhiều quan lại, quý tộc, khó tránh khỏi sẽ bị những tên ăn chơi đó để mắt tới.
Phó Văn Âm có đức hạnh, nhưng ai có thể ngờ được chồng cũ của nàng lại là tiểu hầu gia, chiến thần của Đại Tề.
Không thể tranh được.
Bạch mẫu lau nước mắt, nói với con trai: “Con trai, con đừng như vậy, mẹ rất sợ.”
Bạch Quân Nghĩa khôi phục lại tinh thần, khó khăn nói: “Con biết rồi mẹ, bây giờ con phải đi tìm đứa trẻ đã.”
Bạch mẫu giữ Bạch Quân Nghĩa lại, “Con trai, con còn định dính líu tới nàng ta nữa sao, quên nàng ta đi.”
“Mẹ, đứa trẻ đã mất tích, phải tìm được đứa trẻ trước đã, đứa trẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì, chính con bé cũng cho con tình cảm cha con.” Bạch Quân Nghĩa bình tĩnh nói.
“Được, được.” Bạch mẫu cũng không phải một người vô tâm, trước đây bà vẫn coi đứa nhỏ này như cháu gái của mình, nhưng chỉ tiếc đó lại là con gái Hầu gia, người bình thường như bọn họ không xứng.
Phó Văn Âm bị đưa về Hầu phủ, Phó Văn Phán lo lắng đứng đợi ở cửa, nàng ta mặc một bộ quần áo sang trọng, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy lo lắng, sợ hãi, hai tay nàng ta nắm chặt chiếc khăn thêu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, khó khăn lắm mới có thể đứng vững được.
Xe ngựa dừng lại ở Hầu phủ, nhìn thấy Cao Chiêm bước xuống xe, nàng ta rụt rè tiến lên hô một tiếng: “Tướng quân.”
Cao Chiêm nhìn thấy Phó Văn Phán, trong mắt hắn hiện lên sự ghê tởm và sát ý mãnh liệt, làm Phó Văn Phán rất sợ hãi, nàng ta lùi lại hai bước, nhìn thấy muội muội của mình bước xuống, nàng ta hét lên: “Tướng quân, ta đã gả cho chàng rồi, chàng không thể làm như vậy với ta được.”
Cao Chiêm: “Ngươi đã lừa ta, tất cả những chuyện xấu xa mà ngươi đã làm, ta sẽ tính từng món.”
Tại sao Phó Văn Phán lại giả làm người đã cứu Cao Chiêm, đó là bởi vì nàng ta thích hắn, hắn có vinh quang, có tài phú, vùng đất biên thùy của bọn họ cực kỳ cằn cỗi, Phó Văn Phán muốn tới kinh thành, sống trong Hầu phủ.
“Chàng không thể hòa li với ta được, chàng không thể, ta là thê tử của chàng, ta là thê tử của tướng quân, là thê tử của thế tử Hầu gia.”
Cao Chiêm chế nhạo: “Ngươi nghĩ có thể sao, người ta luôn muốn cưới là Văn Âm.”
Phó Văn Âm tỉnh táo lại nhìn người tỷ tỷ đang phát điên của mình, lại nhìn Cao Chiêm, hắn lại có thể lạnh lùng như vậy, thật đáng sợ.
Vai trò đã bị đảo ngược, đích tỷ lại giống nàng trước đây, gần giống hệt.
Phó Văn Âm cũng không cảm thấy vui, ngược lại trong lòng nàng lại có một cổ rét lạnh không thể tiêu tan, tại sao, tại sao nàng ta lại muốn hãm hại muội muội ruột của mình, chỉ vì một tên nam nhân ngu ngốc, bọn họ đã mắc nợ Cao Chiêm cái gì sao?
Chắc kiếp trước đã giết người phóng hỏa, cho nên kiếp này mới gặp phải Cao Chiêm.
Không chỉ tỷ muội bọn họ, mà cả Mạn Nhi, ba người gặp phải Cao Chiêm vì tội lỗi từ kiếp trước.
Phó Văn Âm vô cùng hối hận, tại sao mình lại nhận lấy miếng ngọc bội đó, nếu không hứa hôn với Cao Chiêm, mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nếu như lúc đó nàng không cứu Cao Chiêm, sẽ không có những chuyện sau đó.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Cao Chiêm đã muốn thành thân với nàng, chứng tỏ hắn là một người hấp tấp nóng vội.
Lúc đó nàng còn trẻ chưa hiểu biết, nếu là bây giờ, nàng sẽ không đồng ý.
Tất nhiên, chỉ khi con người trải qua đau khổ, họ mới nhận ra sự thiếu hiểu biết của mình, nhưng sự đau khổ này lớn đến mức khi nàng muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cơn ác mộng lại quay lại.
Phó Văn Âm lên tiếng: “Cao Chiêm, ta không muốn lấy ngươi, tỷ tỷ của ta đã gả cho ngươi rồi, ngươi lại định hòa li với một nữ tử Phó gia nữa, ngươi định hủy hoại hết nữ tử Phó gia sao?”
“Không muốn lấy ta, người nàng muốn lấy là Bạch Quân Nghĩa sao?” Cao Chiêm đau đớn đến mức không nhịn được mà muốn đâm chết tên nam nhân kia.