Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 351: Gương Vỡ Lại Lành (11)



Edit: Kim

Giờ phút này, vì một đứa trẻ mà mất đi mộng tưởng!

Thế giới của người lớn thật làm người ta thất vọng, Nam Chi vừa khóc, vừa nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ?

Nếu hoàng đế thật sự tứ hôn cho Cao Chiêm và mẹ, sau này sẽ không dễ hòa li.

Nam Chi ngừng khóc, thút thít hỏi Cao Chiêm: “Cha, còn dì cả thì phải làm sao bây giờ, bỏ mặc dì ấy sao?”

Bây giờ Cao Chiêm vô cùng chán ghét Phó Văn Phán, hắn nói thẳng: “Ta chán ghét nàng ta, ta không muốn ở bên cạnh nàng ta nữa, người ta thích là mẹ con.”

Nam Chi vừa lau nước mắt vừa nói: “Cha thật sự vô trách nhiệm.” Ngươi thật đáng ghét.

Cao Chiêm không nhịn được hỏi: “Không phải con ghét dì cả nhất sao?”

Phó Văn Phán thật sự rất ghét đứa nhỏ này, thường xuyên sử dụng thủ đoạn khiến hắn chán ghét đứa nhỏ này.

Nam Chi trợn trắng mắt, nức nở nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, người có thể không tứ hôn hay không?”

Hoàng đế khịt mũi một cái, không nói gì.

Cao Chiêm thiếu chút nữa đã muốn dùng một quyền đánh chết đứa trẻ này, đều nói con gái trong nhà đều là khuỷu tay chỉ ra ngoài, nhưng không ngờ còn chưa lớn lên đã chỉ khuỷu tay ra ngoài rồi.

Cao Chiêm nói với Nam Chi: “Mạn Nhi, con đã hiểu lầm cha quá nhiều rồi, sau này con sẽ biết người thương con nhất là cha.”

Nam Chi sâu kín mà nói: “Thôi bỏ đi, ta sẽ chỉ là một kẻ ăn xin, hôm nay ta cáo ngự trạng, theo ngươi về nhà, ngươi sẽ đánh chết ta.”

Mọi người:……

Đứa nhỏ này thật sự thông minh, rất thông minh, nhưng cái gì cũng có thể nói ra, thật sự khiến người ta muốn đánh chết nha!

Cái gì cũng dám nói ra ngoài.

Nam Chi rất tức giận, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Cao Chiêm, người này là ai!

Đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Cao Chiêm, Nam Chi càng tức giận hơn, ngươi ủy khuất cái gì?!

Lần đầu tiên thấy một người mặt dày vô liêm sỉ như vậy, Nam Chi quả thực đã được mở rộng tầm mắt, hơn nữa cũng thật sự rất tức giận.

Tuyên Uy hầu hít sâu một hơi, lại hít một hơi nữa, nếu không phải ông ta cố gắng kiên trì, ông ta đã sớm ngất đi trong đại điện rồi.

Đây là loại con trai bất hiếu gì đây!



Ông ta có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu của các đồng liêu, lại còn dám ở trong đại điện mà ăn nói bất cẩn như vậy.

Tức chết rồi.

Tuyên Uy hầu không nhịn được nói: “Ngươi là người hầu phủ, sinh mệnh của ngươi là do hầu phủ cho, nuôi dưỡng ngươi lớn tới như vậy.”

Nam Chi lắc đầu: “Không phải đâu, ta là do mẹ ta sinh ra, là mẹ ta thêu hoa nuôi ta lớn, hầu phủ không cho chúng ta cái ăn cái mặc, sao có thể xem như hầu phủ nuôi ta lớn được, ông nội, ta còn không có trong gia phả, không thể coi là người hầu phủ, ông không thể nói dối được.”

Ta không có tên trong hộ khẩu, không thể coi là người một nhà.

“Phụt……”

Người chung quanh cười lớn, Tuyên Uy hầu phủ quá bất cẩn rồi, cho dù là thứ tử hay thứ nữ thì cũng phải nuôi, không nên tới mức không cả cho ăn.

Cho dù địa vị của Phó Văn Âm kia có thấp, nhưng tốt xấu gì cũng là chính thê, con của chính thê lại không có trong gia phả, chậc chậc!

Đoán chừng là mẹ của đứa trẻ cũng không có trong gia phả đi.

Mọi người đoán không sai, Phó Văn Âm căn bản không được vào gia phả, Cao Chiêm đem người về, trực tiếp ném trong một viện cũ nát, còn cho người nhà thấy, lão tử chán ghét nữ nhân này.

Người nhà sẽ càng không nhắc tới việc đề tên vào trong gia phả, những chủ nhân khác trong nhà đều chướng mắt Phó Văn Âm, không thêm vào gia phả càng tốt.

Cao Chiêm ngơ ngác, hắn phát hiện ràng buộc giữa mình và Phó Văn Âm thật sự rất ít, ít đến đáng thương.

Ngoại trừ khoảng thời gian dưỡng thương còn tính là ngọt ngào ra, những lúc khác……

Tuyên Uy hầu vốn dĩ muốn lợi dụng hiếu đạo để trấn áp người, nhưng không ngờ đứa trẻ này lại không màng tất cả, trực tiếp nói hết tất cả mọi chuyện ra, khiến Tuyên Uy hầu thiếu chút nữa bị xuất huyết não.

Đây là thứ con cháu khốn nạn gì, chính là nghiệp chướng.

Tuyên Uy hầu hơi rít gào, “Cho nên ngươi mới cáo ngự trạng, để trả thù chúng ta.”

Vẻ mặt Nam Chi ngẩn ra, “Tại sao ta lại phải trả thù các ngươi, ta chỉ muốn tìm mẹ, các ngươi không thích mẹ, tại sao còn bắt mẹ đi.”

“Mẹ muốn thành thân với Bạch thúc thúc, mẹ đang vui vẻ, muốn bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp, các ngươi lại tới rồi, các ngươi mới là đang trả thù mẹ ta.”

Mọi người nhìn vẻ mặt tự nhiên của đứa trẻ, bọn họ xem như đã nhìn ra, đứa trẻ này thật sự không hận hầu phủ, nhưng lại rất giống một người xa lạ.

Là loại đối đãi lạnh nhạt với người lạ, Tuyên Uy hầu muốn lợi dụng đại nghĩa của gia tộc để trấn áp đứa trẻ, nếu là đứa trẻ lớn hơn một chút có lẽ còn được, nhưng một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, căn bản không có suy nghĩ này.

Người ta cũng không coi hầu phủ là nhà của mình, không hề để ý tới huyết thống, người thân của mình.

Có thể thấy được hầu phủ đã phớt lờ đứa trẻ như thế nào.

Không được, sau này bọn họ phải để ý tới mấy đứa trẻ trong nhà hơn mới được, bằng không sẽ dưỡng ra một đứa trẻ lạnh lùng không tim không phổi, người xui xẻo vẫn là mình.



Nam Chi dập đầu với hoàng đế, “Hoàng Thượng, cưỡng đoạt dân nữ không phải chịu xử phạt sao, hắn đã làm sai nha?”

Đứa trẻ rất cố chấp, hắn đã làm sai, đã làm sai thì nên chịu trừng phạt.

Hoàng đế không khỏi vuốt cằm, có chút ngầm hiểu mấy lời không thể nói ra.

Chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ, đối với quý tộc mà nói, là rất tiểu nhân, còn phải xem hành động thế nào.

Lúc này Cao Chiêm rất bình tĩnh, hắn biết trong lòng đứa con gái này hận hắn, nếu chịu chút trừng phạt có thể khiến lòng hận thù của đứa trẻ tiêu tan, cũng được.

Cũng tha thứ cho những việc làm trước đây của hắn.

Nam Chi dập đầu với hoàng đế, thất vọng mà nói: “Hoàng Thượng, thần có thể gặp mẹ một lần được không, sau này thần sẽ không thể gặp được mẹ nữa.”

Thân là hoàng đế, pháp không hợp pháp, hình không thể dùng, không biết có thể xây dựng một xã hội pháp trị nữa hay không.

Hoàng đế nhìn đứa trẻ, không khỏi hếch cằm, “Được rồi, triệu Phó Văn Âm kiến giá.”

Thiên sứ lập tức vội vội vàng vàng tới hầu phủ tuyên chỉ, Cao Chiêm lúc này rất bình tĩnh, vì đã đạt được mục đích, hắn nhẹ nhàng nói với Nam Chi: “Con còn nhỏ như vậy, không muốn sống cùng cha mẹ, con muốn đi đâu.”

Nam Chi nói: “Ta muốn sống cùng Bạch thúc thúc.”

Trong lòng Cao Chiêm giật mình, “Hắn không có quan hệ gì với chúng ta, tại sao lại muốn sống cùng hắn?”

Nam Chi liếc mắt nhìn Cao Chiêm một cái, ồ một tiếng, cúi đầu chơi ngón tay, không nhìn Cao Chiêm nữa.

Ta không muốn nói chuyện với ngươi.

Rất nhanh, Phó Văn Âm đã tới đại điện, nhìn thấy đứa trẻ đang quỳ, hốc mắt nàng đỏ lên, vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng.”

Mọi người đánh giá nữ tử này, quả thật là một nữ tử dịu dàng, nhưng nói là rất đẹp, cũng không có đẹp tới vậy!

Sao có thể khiến Cao Chiêm váng đầu?

Hoàng đế vuốt cằm, nhìn Phó Văn Âm nói: “Con gái ngươi cáo ngự trạng nói Tuyên Uy hầu phủ cưỡng đoạt dân nữ, nhưng Cao Chiêm lại cầu xin trẫm tứ hôn cho các ngươi.”

Cao Chiêm chờ mong nhìn Phó Văn Âm, hy vọng nàng không cự tuyệt.

Phó Văn Âm nghe thấy là cáo ngự trạng, không để ý đến Cao Chiêm, mà lập tức kiểm tra con gái, giống như muốn xuyên qua quần áo nhìn vết thương trên người đứa trẻ, vẻ mặt nôn nóng.

Nam Chi nắm lấy quần áo của Phó Văn Âm, “Mẹ, hai người thành thân, hầu phủ sẽ không còn binh quyền, mẹ, bọn họ sẽ hận mẹ.”

Phó Văn Âm lập tức hiểu ra ý đồ của Cao Chiêm, nàng không thể tin được mà nhìn Cao Chiêm, siết chặt nắm đấm, vô thức chảy nước mắt.