Khi mọi người biết được việc hoàng đế đưa hai mẹ con ra khỏi cung, cũng biết hoàng đế có ý gì, giống như trước mặt đứa cháu gái kia đã treo thẻ của hoàng đế, là không thể đụng tới các nàng.
Đến lúc đó không phải bọn họ tức giận, mà chỉ sợ Tuyên Uy hầu phủ tức muốn chết rồi.
Muốn làm chút gì đó với các nàng, nhưng hoàng đế vẫn đang nhìn, bây giờ còn có tội danh thông đồng với địch phản quốc hư hư thực thực ở đó, Tuyên Uy hầu tuyệt đối không thể trả thù các nàng.
Một khi làm cái gì, đó chính là lạy ông tôi ở bụi này, không đánh đã khai.
Cho dù có muốn làm cái gì, cũng phải chờ đến lúc ảnh hưởng của chuyện này giảm bớt.
Tuyên Uy hầu biết, Cao Chiêm cũng biết, hắn nhìn binh phù hình đầu hổ trước mặt, một lúc sau mới nói với cha: “Bây giờ con sẽ tiến cung giao nộp binh phù, lúc trước con đã sớm muốn giao nộp binh phù, cũng không tới mức bị nháo tới mức này.”
Tuyên Uy hầu rít gào, “Ngươi là đang trách ta, sự tình bị nháo tới mức này là do ai sai, một người nam nhân như ngươi lại không thể làm rõ chuyện của một nữ nhân, dây dưa không dứt.”
“Nếu không phải ngươi nhất quyết cướp người, sẽ có chuyện như vậy sao, còn về Mạn Nhi, hầu phủ không cần thứ con cháu như vậy.”
“Còn Phó Văn Phán kia, đuổi đi, phiền muốn chết.”
“Loảng xoảng……” Ngoài cửa có tiếng đồ vật vỡ vụn bắn tung tóe, sắc mặt hai cha con trở nên khó coi, lại có người nào tới thư phòng.
Bây giờ bọn họ vô cùng mẫn cảm, thư phòng này phải được canh gác.
“Kẽo kẹt……” Cửa mở, hầu phu nhân bước vào, hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao hầu phủ lại bị điều tra, các ngươi trở về liền trốn trong thư phòng, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt hầu phu nhân nôn nóng, đi theo phía sau bà ta là Phó Văn Phán ngoan ngoãn, Phó Văn Phán là tới đưa đồ ăn sáng cho hai cha con bọn họ, ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cha chồng rít gào, tức khắc sợ đến mức không cầm vững chén.
Cái gì, nàng sắp bị đuổi khỏi hầu phủ, không được, tuyệt đối không được.
Bản thân rơi vào thế yếu, Phó Văn Phán lại bày ra bộ dạng phục tùng, đáng thương.
Cao Chiêm chán ghét liếc nhìn Phó Văn Phán, tất cả những chuyện này đều là do nữ nhân này gây ra, nếu không phải nàng ta giả mạo Phó Văn Âm, không phải nàng ta tính kế muội muội của mình, hắn sao có thể chán ghét Phó Văn Âm.
Đều là do nàng ta, đều là do nàng ta.
Hầu gia cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng thống hận, tức giận mắng thê tử: “Bà quản lý hậu viện thế nào vậy, con dâu cũng không quản lý được, cháu gái cũng không quản được, cháu gái kia của bà rất tuyệt, dám cáo ngự trạng, cáo chúng ta cưỡng đoạt dân nữ, lại cáo hầu phủ chúng ta thông đồng với địch bán nước, trao đổi thông tin với bọn mọi rợ.”
“Cái gì?” Vẻ mặt hầu phu nhân không thể tin được, “Sao có thể, nó còn nhỏ như vậy.”
Nghĩ tới cảnh buổi sáng thị vệ tới điều tra, hầu phu nhân nôn nóng hỏi: “Có lục soát ra cái gì không?”
Hầu gia thở ra một hơi: “Không lục soát ra đồ vật gì, nhưng hoàng đế lại nói sẽ điều tra cẩn thận, đến lúc đó có tìm ra cái gì không thì khó mà nói được.”
Hầu phu nhân lập tức dùng ánh mắt chán ghét nhìn Phó Văn Phán, ở trong mắt người hầu phủ, hai tỷ muội này đều là cùng một loại người, là vì vinh hoa phú quý của hầu phủ.
Bây giờ không gặp được chính chủ, cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ giận chó đánh mèo lên người Phó Văn Phán.
“Ta, ta không biết.” Phó Văn Phán lập tức quỳ xuống, quỳ đi tới trước mặt Cao Chiêm, vươn tay lôi kéo áo choàng của Cao Chiêm, “Tướng quân, tướng quân, ta căn bản không biết các nàng sẽ làm ra chuyện như vậy, ta hoàn toàn không biết gì cả.”
“Tướng quân, đừng đuổi ta đi, cầu xin chàng, ta sẽ chấp nhận muội muội, sau này sẽ không tranh giành với muội muội, chàng đuổi ta, là muốn ta đi vào chỗ chết.” Phó Văn Phán khóc không thành tiếng.
Cao Chiêm vô cùng lạnh nhạt mà nói: “Vậy ngươi đi chết đi, nếu ngươi không phải tỷ tỷ của Phó Văn Âm, ta đã sớm giết ngươi rồi.”
Cao Chiêm vươn tay, túm chặt búi tóc của Phó Văn Phán, ác độc nói: “Ta muốn Phó Văn Âm quay lại hầu phủ, không cần biết ngươi dùng cách gì, bằng không ngươi cũng đừng quay lại.”
“Được, được.” Phó Văn Phán bị kéo tóc vô cùng đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, “Thiếp đã biết, nhất định sẽ đưa Phó Văn Âm trở về.”
Trong lòng nàng ta lại vô cùng hận Phó Văn Âm làm ra chuyện như vậy, liên lụy tới nàng ta, đến nỗi muội muội có nỗi khổ gì, nàng ta cũng không thèm để ý.
Gả đến hầu phủ, còn muốn thế nào nữa, cho dù chỉ là một cái thiếp thất, cũng còn tốt hơn phải sống trong khổ cực, đúng là đầu óc không được minh mẫn.
Muốn nàng ta đưa Phó Văn Âm trở về, tại sao, tại sao Phó Văn Âm lại như âm hồn không tan như vậy.
Phu thê hầu gia hận sắt không thành thép mà nhìn con trai, “Ngươi còn muốn dây dưa với tiểu yêu tinh kia, bọn chúng đã biến hầu phủ thành cái dạng gì rồi.”
Cao Chiêm nắm chặt binh phù đầu hổ, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hắn lạnh lùng nói: “Chỉ có để bọn họ vào hầu phủ, là người hầu phủ, muốn xử lý bọn họ thế nào đều là do hầu phủ định đoạt.”
“Bất luận thế nào, mẹ, Mạn Nhi cũng là con gái của con, nó bị người ngoài dạy hư, chờ nó trở về, mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó một chút.”
“Ta biết rồi.” Khuôn mặt hầu phu nhân hiện lên vẻ tàn khốc, hại hầu phủ biến thành như vậy, vậy thì phải dạy dỗ đứa cháu gái này cho thật tốt.
Huyết mạch hầu phủ không thể lưu lạc bên ngoài, phải nuôi dưỡng cho thật tốt.
Cao Chiêm dùng một chân đá văng Phó Văn Phán đang quỳ trước mặt, cú đá trúng ngay vào tim, Phó Văn Phán tức khắc cảm thấy đau muốn chết, hơn nữa còn là chỗ đẫy đà, Phó Văn Phán đau không thở nổi, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Phó Văn Phán sinh ra rất nhiều ý hận, hận tất cả mọi người.
Hận Cao Chiêm, hận hắn lãnh khốc vô tình, thời điểm đối xử tốt với nàng, cái gì cũng cho nàng, thời điểm không tốt, lại đối xử với nàng như cỏ rác.
Hận Phó Văn Âm, hận muội muội này có được mọi thứ, được nam nhân yêu, nàng lại coi như cỏ rác, một lòng muốn chạy trốn.
Người khác cầu còn không được, nàng lại căn bản không thèm để ý, thật khiến người ta hận.
Hận người khinh thường nàng ta, tất cả mọi người đều bắt nạt nàng ta, hận chính mình không có gia thế hiển hách, chỉ là con gái của một huyện lệnh, khi người khác nhắc đến nàng ta, thực nhẹ nhàng nói: “Ồ, hóa ra là con gái huyện lệnh à!”
Chưa bao giờ nghe thấy mẫu bần tử quý, phụ bằng tử quý, chỉ có tử bằng phụ quý.
Hầu phu nhân nhìn Phó Văn Phán khom lưng run rẩy vì đau, nhếch khóe miệng, làm ngơ trước sự đau đớn của nàng ta, “Còn thất thần cái gì, không mau đi đi.”
“Vâng, vâng, vâng.” Phó Văn Phán vội vàng bò dậy, mồ hôi đầm đìa, lập tức đi theo phía sau hầu phu nhân.
Hầu phu nhân nói: “Lúc trước Phó Văn Âm ở sân viện nào, bây giờ ngươi ở đấy đi, trước kia Phó Văn Âm ở mấy ngày, ngươi chuyển qua đi.”
“Mẹ……” Giọng Phó Văn Phán bén nhọn, thấy hầu phu nhân bất mãn quay đầu lại, nàng hạ giọng: “Sao con có thể…….”
“Tại sao, muội muội ngươi đã từng ở, sao ngươi lại không thể ở được, bây giờ ngươi là tội nhân của hầu phủ, hầu phủ chưa đuổi ngươi, giết ngươi, hầu phủ đã là nhân từ, ngươi còn muốn làm tướng quân phu nhân, ở trong đại viện huy hoàng tráng lệ, nô bộc thành đàn, ngươi nghĩ cũng thật là đẹp, tốt như vậy?”