Vốn nên là đích nữ, bây giờ hầu gia mở miệng một cái đã biến thành thứ nữ, thứ nữ và đích nữ khác nhau như trời với đất.
Đặc biệt là với một nơi như hầu phủ, đích nữ có thể đến nhà cao cửa rộng làm phu nhân, mà thứ nữ không làm thiếp, thì cũng trở thành công cụ để thu phục hàn môn sĩ tử.
Mọi quyết định luôn kém hơn đích nữ.
Hầu phu nhân nhếch môi nói: “Vậy là thứ nữ đi, bây giờ chúng ta nhập gia phả.”
Phó Văn Phán thở ra một hơi, con gái Phó Văn Âm là thứ nữ, nàng chính là thiếp, chính mình sẽ vĩnh viễn là chính thê, là phu nhân thế tử hầu phủ.
Nam Chi đối với thứ nữ, đích nữ gì đó hoàn toàn không hiểu lắm, cô ngẩng đầu nhìn mẹ, thấy vẻ mặt ẩn nhẫn, tái nhợt của mẹ, liền biết thứ nữ không phải thứ tốt đẹp gì.
Nam Chi lắc đầu nói: “Ta không nhập gia phả.”
Ta không muốn vào gia phả nhà các ngươi nha.
Sau này ta sẽ còn cáo ngự trạng, nhập gia phả rồi sẽ không thể cáo ngự trạng.
Sao có thể như thế được!
Ta đã quen cáo ngự trạng rồi, cáo ngự trạng là một chuyện rất tốt đẹp nha.
Nhìn thấy đứa trẻ không có phép tắc như vậy, người tức giận đầu tiên là hầu phu nhân, bà mắng: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con như ngươi cắm miệng vào cái gì, đến lượt ngươi được nói à?”
Nam Chi nhìn hầu phu nhân, một thân cẩm y hoa phục, châu báu ngọc ngà cắm đầy đầu, ánh mắt vô cùng sắc bén, không hề có chút dịu dàng, chỉ có sắc bén khiển trách.
Nam Chi nghĩ thầm, lại một người bà chán ghét mình.
Nam Chi: “Bà nội, ta có miệng, ta không thể nói chuyện sao?”
“Không có quy củ, ngươi phải gọi ta là tổ mẫu, trước khi nói chuyện phải nói, cháu gái khởi bẩm tổ mẫu.”
Nam Chi chỉ có thể nói: “Khởi bẩm tổ mẫu, cháu gái có miệng, không thể nói chuyện sao?”
Hầu phu nhân:……
Ta tức giận quá!
Cao Chiêm mở miệng nói: “Đích nữ, trực tiếp là đích nữ đi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ba người đều trở nên khó coi, Phó Văn Phán tức khắc cảnh giác.
Đứa trẻ là đích nữ, chỉ có con của chính thê mới là đích nữ, Cao Chiêm muốn bắt đầu lại với Phó Văn Âm sao?
Không được, tuyệt đối không được.
Tại sao nàng ta lại gọi Phó Văn Âm trở về?
Tuyên Uy hầu tức giận muốn đánh chết đứa con trai đầu óc không minh mẫn của mình, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, lúc trước ngươi hưu người ta, cưới người khác, bây giờ lại muốn hưu người, cưới lại người trước kia.”
“Ngươi coi thành thân là trò đùa à, nhảy qua nhảy lại giữa hai nữ nhân, có phải một ngày nào đó các ngươi cãi nhau, lại hưu lại cưới?”
Đây là trò đùa kinh khủng gì?
Không thể tưởng tượng được hầu phủ sẽ trở thành trò cười thế nào trong giới thế gia ở kinh thành, là trò cười gì.
Phó Văn Phán miễn cưỡng nói: “Để Mạn Nhi ghi tên dưới danh nghĩa của ta đi, ta sẽ đối xử tốt với Mạn Nhi, hơn nữa ta cũng là dì cả của Mạn Nhi.”
Nam Chi:……
Sao đột nhiên ta lại phải đổi mẹ.
Thế giới của người lớn thật phức tạp nha.
“Ghi dưới danh nghĩa của ngươi, ngươi cũng xứng?” Cao Chiêm lạnh lùng khinh thường nói, giống như từng thanh băng đâm vào tim Phó Văn Phán, hàm răng của nàng ta run lên vì sợ hãi, cũng miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, “Đúng, đúng, ta không xứng.”
Cao Chiêm dưới ánh mắt muốn giết người của cha mẹ, nói: “Phó Văn Phán không xứng làm thê tử của ta, ta muốn hưu nàng ta.”
Nội tâm Phó Văn Phán sụp đổ, cơ thể gần như trượt xuống khỏi ghế.
Hầu gia, hầu phu nhân:……
Kiếp trước giết người phóng hỏa, kiếp này mới gặp phải đứa con trai như vậy.
Cao Chiêm nói với cha mẹ: “Đây là lần cuối cùng, cha, mẹ, đây thật sự là lần cuối cùng, con sẽ sống hạnh phúc với Văn Âm.”
Cao Chiêm chém đinh chặt sắt, bộ dạng kiên định thâm tình, trừ hắn là đang vui mừng, tất cả mọi người đều không vui.
Hầu phu nhân trực tiếp nổi giận, “Ta tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân như vậy trở thành hầu phu nhân tương lai.”
“Con đã quên rồi sao, thứ ôn thần này đã khiến hầu phủ trở thành trò cười, còn khiến hầu phủ mất đi binh quyền, nếu không phải hoàng đế nhìn vào công lao của hầu phủ, toàn bộ hầu phủ đã bị diệt rồi.”
Hừ?!
Nam Chi không thích nghe hầu phu nhân nói như vậy, cô nói: “Bà nội, không đúng, là cháu gái khởi bẩm tổ mẫu, mẹ ta không phải ôn thần nha, mẹ ta cứu con của bà nha.”
“Nếu không có mẹ ta, cha đã biến thành xương cốt rồi, tuy hắn mất đi binh quyền, nhưng hắn còn sống nha.”
“Các người thiếu chút nữa đã mất đi con trai, chẳng lẽ cha không bằng binh quyền sao?”
Mẹ ta chính là ân nhân cứu mạng của Cao Chiêm, chưa từng thấy ai lấy oán báo ơn như vậy.
Quả nhiên là không phải ai cũng có thể cứu!
Nam Chi nghĩ không ra nha!
Các ngươi tra tấn mẹ ta, còn muốn trách mẹ ta, cứu người nhà các ngươi còn bị các ngươi xem thường, bị các ngươi khi dễ, còn phải một mình sinh con.
Wow, đây là cái gì!
Nam Chi rơi vào bối rối?
Phó Văn Âm chỉ nhếch môi, không có chút kinh ngạc, bởi vì hầu phủ coi thường nàng, cao ngạo như vậy, cho dù nàng cứu người, cứu thế tử gia của hầu phủ, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng tới việc người ta coi thường nàng.
“Ngươi, ngươi……” Hầu phu nhân bị lời nói của đứa trẻ làm cho tức giận, nửa ngày cũng không nói nên lời, “Thứ không có quy củ chính là nói chuyện như vậy.”
Nam Chi càng mê mang, “Quy củ là cái gì?” Ta chỉ nói chuyện, vậy mà lại là không có quy củ.
Nam Chi thấy hầu phu nhân tức đến như vậy, hiểu ra: “Ta nói lời bà không thích nghe, chính là không có quy củ sao?”
“Chính mẹ ta đã cứu cha nha, không có binh quyền nhưng vẫn còn người, các người còn có gì mà không hài lòng?”
Xì, các ngươi cũng quá tham đi.
Nam Chi rất ưu sầu nha, vừa xem thường người ta, Cao Chiêm lại bám lấy mẹ không muốn buông ra.
Hầu phu nhân một tay ôm ngực, một tay chống vào ghế, thở hổn hển, “Ta tuyệt đối không đồng ý cho nha đầu này làm đích nữ của hầu phủ.”
Nam Chi: Không sao cả nha!
Cao Chiêm lớn tiếng quát Nam Chi: “Mau xin lỗi tổ mẫu đi.”
Nam Chi nhìn Cao Chiêm, hỏi ngược lại: “Cha, mẹ cứu cha, cha đã tạ lễ chưa?”
Cao Chiêm:???
Nam Chi: “Không thể nào, không thể nào, ngươi còn chưa đưa quà tạ lễ, mẹ ta đã cứu ngươi một mạng đấy?”
Ngay cả một đứa trẻ như ta cũng biết cảm ơn.
Hệ thống:……
Đứa nhỏ này lại bắt đầu!
Cô thật sự có thể bị đánh chết.
Cao Chiêm có chút không được tự nhiên mà nói: “Ta, ta và mẹ con yêu nhau.”
Nam Chỉ thở dài, ánh mắt bối rối, “Thù lao của ngươi là tình yêu, yêu thì thế nào, ngươi lại không đối xử tốt với mẹ ta.”
Mẹ ta chịu khổ cùng ngươi, cứu ngươi hầu hạ người, thành thân rồi, ngày nào ngươi cũng cảm thấy mẹ ta rất có lỗi với ngươi, tính kế ngươi, ngươi hận mẹ thấu xương, còn để mẹ ta phải một mình nuôi con.
Nam Chi rất ngạc nhiên nha, sao cái người lớn này lại không biết xấu hổ như vậy, ngay cả một đứa trẻ như ta cũng không thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Wow, ta đúng là đã được mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ gặp ai ngu ngốc như vậy.
Hệ thống: “Vừa ngốc vừa ác.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng vậy, vừa ngốc vừa ác.”
Nam Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cao Chiêm, nhớ kỹ từ ngữ này, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt này, bốn chữ này liền hiện ra trong đầu.
Cao Chiêm bị ánh mắt khinh bỉ của đứa trẻ chọc tức, hắn cũng hoàn toàn lý giải được tại sao mẹ hắn lại bị chọc cho tức giận thành như vậy, bây giờ hắn cũng rất tức giận, hận không thể đánh chết người nha.