Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 367: Gương Vỡ Lại Lành (27)



Edit: Kim

“Hoàng Thượng, không phải tư binh, chỉ là gia đinh, không có tư binh, sao thần có thể nuôi tư binh được.” Tuyên Uy hầu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ‘phanh phanh phanh’ dập đầu xuống, “Hoàng Thượng minh giám, trong nhà thần chỉ có một ít gia đinh.”

Vừa nói tới tư binh, toàn bộ triều đình đều trở nên an tĩnh, sắc mặt của các đại thần đều trở nên ngưng trọng.

Tư binh!

Quý tộc thế gia có truyền thống nuôi tư binh, trong thời loạn lạc có thể trở thành thế lực tranh giành thiên hạ, cho dù không ở trong thời loạn thế, cũng là lực lượng để quý tộc tự bảo vệ chính mình.

Nhưng cách đây không lâu, hoàng đế khai quốc đã trực tiếp đưa vào điều luật không được phép nuôi tư binh, ngay cả người bình thường cũng không thể có quá nhiều dụng cụ bằng sắt trong nhà.

Tư binh là chuyện hoàng đế để ý nhất.

Ánh mắt các đại thần nhìn đứa trẻ đều thay đổi, một đứa trẻ sao có thể biết những thứ này.

Chẳng lẽ có người đứng đằng sau chỉ điểm cho nó.

Vì cứu mẹ, nàng thật sự muốn đưa hầu phủ vào chỗ chết.

Cao Chiêm cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận sôi sục trong lồng ngực, nói với Nam Chi: “Mạn Nhi, đây là chuyện không thể nói đùa, ta biết con vẫn luôn tức giận với ta, nhưng con cũng không thể đem chuyện này đổ lên đầu ta được.”

Nam Chi: “Ồ, ta không nói dối.”

Cao Chiêm hít sâu, cao giọng nói: “Mạn Nhi, không được tùy hứng, là ai nói với con, con còn nhỏ như vậy, biết tư binh là cái gì, con có biết con đang nói cái gì không?”

Nam Chi: “Ta biết nha, vì cứu mẹ, ta đã đọc qua luật, trong đó nói nuôi tư binh là phạm pháp.”

Nam Chi nói, thậm chí đọc thuộc lòng luật ra không sót một chữ.

Cô muốn nói, vì cứu mẹ, cô rất nghiêm túc.

Lần trước các ngươi có binh quyền, lúc này đây, các ngươi có cái gì?

Chờ các ngươi không còn hầu phủ, các ngươi sẽ không thể làm được gì cả.

Cho dù hầu phủ có không sao, nhưng các ngươi cũng sẽ không dám làm như vậy với ta và mẹ.

Hoàng đế, vẫn là hoàng đế.

Chỉ có hoàng đế mới có thể quản các ngươi.

Đầu Cao Chiêm choáng váng từng cơn, “Nhưng ta chưa từng làm, ngươi đọc qua luật rồi, thì chính là ta làm?”

Bịa chuyện sao!

Quả nhiên, trước kia không phải vô cớ mà hắn chán ghét đứa nhỏ này.

Nam Chi: “Ngươi làm.”



Cao Chiêm phẫn nộ đứng lên, nâng chân đá về phía Nam Chi, Nam Chi vội vàng tránh đi, nhưng vẫn bị mũi chân của Cao Chiêm đá phải, cũng không quá đau.

Nhưng cô lại rít lên đau đớn, còn mở miệng nói: “Ngươi nóng nảy, ngươi nóng nảy.”

Hệ thống:……

Đứa nhỏ này cái tốt không học, nhất quyết học mấy thứ khôn lỏi.

Cao Chiêm càng tức giận, muốn đánh đứa trẻ, Nam Chi đứng lên, trực tiếp chạy trong đại điện, cùng Cao Chiêm chạy vòng quanh mấy cây cột.

Triều đình biến thành nơi nô đùa, trở nên hỗn loạn, hoàng đế thấy một màn này, gầm lên: “Các ngươi đang làm gì vậy, rốt cuộc đang muốn làm gì, Cao Chiêm, dừng tay lại cho trẫm.”

Hai mắt Cao Chiêm đỏ hồng, quỳ xuống tạ tội, hắn thở dốc, “Hoàng Thượng, thần dạy con không nghiêm, nhưng chuyện nuôi tư binh này, thần oan uổng.”

“Thần không biết là ai mưu hại thần, lợi dụng đứa trẻ mưu hại thần.”

Giọng Cao Chiêm nghẹn ngào, bang bang bang dập đầu, Nam Chi thấy vậy, cũng bang bang bang dập đầu, giống như ai dập đầu nhiều hơn, người đó sẽ thắng, “Thần cũng nói sự thật.”

Hoàng đế cũng sẽ không coi đây là chuyện trong nhà bình thường, hỏi Nam Chi: “Ngươi nói hầu phủ thư từ với Hung Nô, trẫm không lục soát ra đồ, bây giờ ngươi lại nói hầu phủ nuôi tư binh, ta hỏi ngươi, chứng cứ đâu?”

Các đại thần cũng rất ngạc nhiên nhìn đứa trẻ, đứa trẻ này đang tìm tội danh, thật sự là tìm tội danh diệt tộc.

Chắc không phải là đọc luật thấy tội danh nào nặng, thì đem tội danh đó đổ lên người Tuyên Uy hầu phủ đi.

Thật là một đứa con hiếu thảo.

Nam Chi nói: “Thần biết, thần biết, ở ngoài kinh thành có một cái thôn trang, bên trong có rất nhiều người.”

“Hoàng Thượng, người đưa thần tới đó được không?”

Hoàng đế lại hỏi: “Sao ngươi lại biết đến bọn họ?”

Nam Chi giải thích: “Bởi vì có rất nhiều người hầu phủ tới tìm thần, thần đi theo bọn họ về thôn trang.”

Nam Chi biến thành ăn xin, xen lẫn trong đám trẻ con ăn xin, nhìn thấy có rất nhiều người cầm tranh chân dung đi tìm cô.

Nam Chi cùng đám trẻ con đảo khách thành chủ, lặng lẽ đi theo tới một thôn trang, có lẽ là đang cải trang thành ăn xin, những người này cũng không quá chú ý.

Từ lần đầu cáo ngự trạng, Nam Chi mơ hồ cảm nhận được, chỉ có cô nói chuyện thay mẹ, cho dù mẹ có thật sự rất đáng thương khiến người ta đồng tình, nhưng không có ai thật sự để ý.

Bọn họ chỉ quan tâm tới việc người khác có thể cho bọn họ thứ gì.

Lần đầu là tội thông đồng với địch phản quốc, lúc này đây, Nam Chi dưới sự nhắc nhở của hệ thống, tố cáo hầu phủ nuôi dưỡng tư binh.

Trên thực tế, trong tay Cao Chiêm có không ít tử sĩ, thay Cao Chiêm làm rất nhiều việc.

Cao Chiêm đột nhiên nhìn về phía Nam Chi, “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, đó chỉ là một cái thôn trang, người bên trong là tá điền.”



“Cung cấp lương thực và trái cây cho hầu phủ, không phải là tư binh.”

Nam Chi: “Ồ!”

Nam Chi còn nói thêm: “Ngươi có rất nhiều tử sĩ.”

Cao Chiêm: “Ngươi làm càn, đến tột cùng là người nào bảo ngươi bôi nhọ Tuyên Uy hầu phủ như vậy?”

Nam Chi chỉ nói: “Ngươi một hai phải bắt mẹ ta.”

Cao Chiêm đột nhiên nói: “Có phải là Bạch Quân Nghĩa hay không, là Bạch Quân Nghĩa kêu người làm như vậy sao?”

Cao Chiêm lập tức nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, Bạch Quân Nghĩa căm hận thần vì cướp đi vị hôn thê của hắn, cho nên mới làm như vậy để mưu hại thần.”

Mọi người:……

Đây là đang thừa nhận mình cưỡng đoạt dân nữ sao?

Tội danh nuôi dưỡng tư binh nặng hơn tội cướp đoạt dân nữ rất nhiều.

Hoàng đế nhìn quanh đại điện, sau đó nhìn chằm chằm vào Nam Chi, nói: “Thôn trang có rất nhiều người sao?”

Nam Chi suy nghĩ một lúc, “Hẳn là rất nhiều, bọn họ mua rất nhiều đồ.”

Hoàng đế trực tiếp để Ngự lâm quân đi tới trang viên, Cao Chiêm kinh hãi, vội vàng hô: “Hoàng Thượng, thần oan uổng!”

Hoàng đế chỉ nói: “Có phải hay không chỉ cần tới thôn trang nhìn một cái là xong, ngươi nói họ Bạch gì đó mưu hại ngươi, gọi người tới đây.”

Nam Chi hỏi hoàng đế: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, có thể gọi mẹ thần tới đây không?”

Hoàng đế: “Tuyên.”

Lúc này lại giống với lần trước cỡ nào!

Cao Chiêm hít sâu một hơi, hơi nhắm hai mắt lại, nắm chặt tay, chờ đợi.

Bạch Quân Nghĩa và Phó Văn Âm hội ngộ ở cửa cung, hai người nhìn đối phương, Bạch Quân Nghĩa không nhịn được hỏi: “Mạn Nhi lại cáo ngự trạng?”

Phó Văn Âm nhìn cửa cung màu đỏ thẫm, “Có lẽ là vậy.”

Phó Văn Âm lại nghĩ, nàng có nên thỏa hiệp không, có lẽ nàng nên yêu Cao Chiêm, việc nàng tự nhủ với bản thân là mình yêu Cao Chiêm, sẽ khiến cuộc sống của nàng tốt hơn một chút.

Sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả mọi người sẽ vui mừng.

Bất chợt lại hối tiếc, đời người cũng giống như một giấc mộng, chẳng lẽ vì những cảm nhận không quan trọng trong lòng nàng, mới gây ra hỗn loạn như vậy sao, khiến cho mọi người, khiến cho đứa con bé nhỏ của nàng phải vất vả như thế.

Hai người vào đại điện, Phó Văn Âm nhìn thấy đứa trẻ ăn mặc rách rưới, đứa trẻ vừa nhìn thấy nàng liền mỉm cười, khiến Phó Văn Âm sợ run lên.

Bất luận thế nào, lúc này đây, nàng cũng phải đứng về phía đứa trẻ.