Phó Văn Âm nhìn các nữ quyến Cao gia bị đưa đi rồi, nàng lập tức đưa Nam Chi về nhà, cầm không ít tiền, mấp máy môi nhìn Nam Chi.
Nam Chi nghiêng đầu nhìn mẹ: “Mẹ?”
Người mẹ này luôn thích dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô.
Phó Văn Âm do dự nhìn con gái, “Mạn Nhi à……”
Nam Chi quay đầu nhìn nàng, “Mẹ?”
Phó Văn Âm cảm thấy khó có thể mở miệng, “Dì cả con…..”
Nam Chi hỏi: “Mẹ, có phải mẹ muốn mua dì cả về không?”
Phó Văn Âm gật đầu, “Đúng vậy, ta nghĩ như vậy, Mạn Nhi con thấy sao?”
Phó Văn Phán trở thành nô bộc, có chút nhan sắc, hơn nữa còn là phu nhân thế tử hầu phủ, cái tên tuổi này vẫn khiến mấy nơi dơ bẩn động tâm.
Cẩn thận dạy dỗ một phen, sau đó mời chào nói ngay cả phu nhân thế tử các ngươi cũng có thể có được, vẫn có thể khiến một số nam nhân động tâm, nữ nhân này không khác gì chiến tích, còn từng là phu nhân thế tử hầu phủ cao quý, quả thực là phải kìm chế kích động.
Nam nhân ở phương diện có được thứ cường đại rất chờ đợi, bản thân có được nữ nhân cao quý, cũng giống như được tặng một phần lễ vật, thể hiện bản thân mình cũng cường đại.
Phó Văn Âm hận tỷ tỷ vì một nam nhân mà đối xử tàn nhẫn với mình như vậy, nhưng trơ mắt nhìn tỷ tỷ đi vào thanh lâu, bị người ta bỡn cợt, Phó Văn Âm vẫn không làm được.
Nam Chi nói: “Con nghe theo mẹ, mẹ cứ làm việc mẹ muốn làm, nhưng mà dì cả đối xử tệ với chúng ta như vậy.”
Phó Văn Âm nói: “Con yên tâm, mẹ chỉ mua nàng ta ra, sẽ không để nàng ta sống cùng chúng ta, sau này, chúng ta cũng không còn là tỷ muội nữa, con cũng không có dì cả.”
Nam Chi còn nói thêm: “Nếu dì cả nhất quyết đi theo mẹ thì sao, ném đi không dễ đâu.”
Cái này…
Phó Văn Âm trầm mặc, nàng nghĩ đến tính tình của tỷ tỷ, chuyện này rất có khả năng.
Phó Văn Âm kiên định nói: “Ta sẽ không để ý tới nàng ta.”
“Mạn Nhi, con có muốn gặp ông ngoại không?” Phó Văn Âm hỏi.
Nam Chi lắc đầu, “Không biết.”
Trong cốt truyện, người ông ngoại này không xuất hiện nhiều, nhìn có vẻ rất nhát gan, Cao Chiêm muốn đưa hai người con gái của ông ta đi, ông ta cũng không nói gì.
Nam Chi lý giải, dù sao thì Cao Chiêm cũng quá lợi hại, hầu phủ cũng quá lợi hại, trên tay hắn còn có nhiều binh như vậy.
Đánh không lại, đánh không lại!
Phó Văn Âm thở dài, nàng không biết phải đối mặt với cha thế nào, chuyện về nhà mẹ đẻ vẫn luôn trì hoãn.
Nam Chi hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không thể thành thân với Bạch thúc thúc sao?”
Phó Văn Âm xoa đầu nhỏ của con gái, “Không thể, cứ như bây giờ cũng khá tốt.”
Chuyện xảy ra trước đó đã khiến người ta sợ đến mất dũng khí, bây giờ lại chắp vá bên nhau một lần nữa, tình cảm trước đây cũng sẽ phai nhạt đi, chỉ còn thù hận, có ý nghĩa gì đâu.
Hơn nữa Phó Văn Âm cảm thấy nàng thật sự có chút tà môn, là một người mang đến điềm xấu, giống như ai có liên quan tới nàng đều sẽ gặp xui xẻo.
Nếu đã như thế, nàng cũng đừng nên đi gây tai họa cho người khác, cứ sống cùng con gái như thế này.
Cũng không nghĩ tới việc lại gả cho ai nữa.
Phó Văn Âm cầm tiền tới chỗ môi giới mua người, người môi giới lại nói: “Ngươi đến chậm rồi, nàng ta đã bị mua rồi.”
Phó Văn Âm hoảng sợ, “Sao lại như vậy, vừa mới đây mà?”
Cao gia vừa mới bị chém đầu nha, máu vẫn còn đang nóng, Phó Văn Phán đã bị bán đi rồi.
Người môi giới nhìn Phó Văn Âm còn chưa hiểu, bật cười giải thích một câu, “Đã có người sớm đặt hàng rồi.”
Sắc mặt Phó Văn Âm trắng như tờ giấy, vẫn còn chút hy vọng hỏi: “Là ai mua nàng?”
Người môi giới: “Tàng Hương các.”
Phó Văn Âm vừa nghe thấy cái tên này, hai chân mềm nhũn, “Là nơi như vậy sao?”
Người môi giới: “Đúng vậy.”
Phó Văn Âm nắm tay Nam Chi đi về nhà, “Đều là tại ta, nếu ta sớm nhắc nhở tỷ ấy một chút, để tỷ ấy sớm hòa li với Cao Chiêm một chút.”
Nam Chi không biết nên an ủi mẹ thế nào, Phó Văn Âm ôm chặt lấy Nam Chi, “Con nói xem, con nói xem nếu ta đồng ý ở bên cạnh Cao Chiêm, thì những chuyện này sẽ không xảy ra phải không?”
“Sẽ không hại nhiều người vô tội như vậy.”
Nam Chi nói: “Chúng ta tới Tàng Hương các tìm người, dùng tiền chuộc nàng ta ra.”
“Đúng vậy, đúng…..” Phó Văn Âm lập tức đi tới Tàng Hương các.
Một nữ tử yếu đuối như Phó Văn Âm tới kỹ viện chuộc người, thật cho người ta cảm giác ‘ta là người coi tiền như cỏ rác’.
Tú bà không chút khách khí đòi 500 lượng, dùng 20 lượng để mua người, bây giờ bán 500 lượng.
Phó Văn Âm là con gái của một gia đình bình dân đi ra, đương nhiên biết 500 lượng là một khoản rất lớn, nàng nắm tay con gái nói: “Nhiều nhất là 100 lượng, bằng không ta sẽ không chuộc nữa.”
“Nói thật, ta và nàng ta có thù oán, nếu nàng ta ở nơi dơ bẩn chịu tra tấn, cũng không còn gì tốt hơn.” Phó Văn Âm tùy ý nói.
Phó Văn Phán bị áp giải tới đây nhìn thấy muội muội, còn đang vui mừng, thiếu chút nữa đã bật khóc, lại nghe thấy muội muội nói như vậy, lập tức gào khóc: “Ta biết mà, ta biết trong lòng tiện nhân ngươi hận ta, bây giờ thấy ta chết mà không cứu, tiện nhân này.”
Tú bà:.........
Là muốn chuộc thân, hay không muốn chuộc thân đây?
Phó Văn Âm nói thẳng: “Vậy ngươi ở lại đây đi.”
Tú bà mỉm cười xoa dịu bầu không khí: “Như vậy đi, 200 lượng.”
Phó Văn Âm lắc đầu, “100 lượng, ta thấy nàng ta thích ở lại đây.”
Phó Văn Phán tức giận kêu lên: “Ta hận ngươi.”
Phó Văn Âm đưa 150 lượng, cầm lấy khế ước bán thân của Phó Văn Phán.
Phó Văn Phán ra khỏi thanh lâu, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên cơ thể Phó Văn Phán, nàng ta mới cảm thấy mình được sống lại, nàng ta lau khô nước mắt, mỉm cười yếu ớt với Phó Văn Âm: “Muội muội, cảm ơn muội.”
“Đã như vậy, muội còn đồng ý cứu ta.”
Phó Văn Âm lại nắm tay đứa trẻ đứng cách xa nàng ta ra một chút, “Tỷ tỷ, chúng ta tách ra đi, tỷ về nhà tìm cha đi.”
Phó Văn Phán chỉ cảm thấy mấy năm nay, giống như một giấc mộng, “Vậy còn muội?”
“Ta ở lại kinh thành, ta trở về, cha sẽ không tha thứ cho ta.” Phó Văn Âm mất mát mà nói.
Phó Văn Phán lại lắc đầu nói: “Nếu cha đã không tha thứ cho muội, thì càng không tha thứ cho ta, Văn Âm, để ta đi theo muội.”
“Không cần.” Hai mẹ con đồng thanh nói, Nam Chi nói: “Ngươi là người xấu.”
Phó Văn Phán:……
Phó Văn Phán không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về tìm cha hủy bỏ thân phận nô lệ, còn đòi Phó Văn Âm một ít lộ phí.
Tiễn Phó Văn Phán đi rồi, Phó Văn Âm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy bản thân mình đã giải quyết xong một chuyện lớn.
Phó Văn Âm biết mình là một người nhu nhược, không có dũng khí nhìn tỷ tỷ chịu tra tấn, ngay cả dũng khí báo thù cũng không có.
“Đóng cửa thành lại, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.” Thị vệ cưỡi ngựa chạy tới cửa thành, thít chặt dây cương, hô lên với thị vệ canh giữ cửa thành.
Các bá tánh đứng ở cửa thành chờ ra ngoài lập tức la lên: “Ta muốn ra ngoài.”
“Ta không thể ở trong thành được, ta còn phải về nhà.”
“Quan gia, chúng ta làm ăn buôn bán, cần phải đi lấy hàng.”
Cổng thành bị đóng lại, gây bất tiện cho tất cả mọi người.
Thị vệ nói: “Yên lặng hết đi, có thể ra vào, nhưng phải khám xét từng người cẩn thận, triều đình cần bắt giữ nghịch tặc.”