Không biết tại sao, Cao Chiêm nghe được câu này, liền cảm thấy tức giận, đây mà gọi là trẻ con cái gì.
Cao Chiêm có loại cảm giác chán ghét đối với đứa trẻ nghịch ngợm.
Cao Chiêm ngồi đó, lạnh lùng nhìn Phó Văn Âm, “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Nàng trầm mặc như vậy, không mắng chửi hắn, thậm chí một chút kích động cũng không có.
Cao Chiêm như đang đối mặt với một đống tro tàn, không thể cháy lên lần nữa.
Nàng thật sự không yêu hắn, là bởi vì Bạch Quân Nghĩa sao?
Phó Văn Âm quả thực không biết nói cái gì, giống như là không có gì để nói, từ trước đến nay nàng và Cao Chiêm chưa từng thổ lộ tình cảm, chưa từng có khoảng thời gian an tĩnh ở bên nhau nào.
Cao Chiêm hỏi: “Nàng muốn thành thân với Bạch Quân Nghĩa sao?”
Phó Văn Âm: “Ta nghĩ vậy.”
Cao Chiêm mỉm cười, nụ cười mang vẻ hung ác nham hiểm, lại hơi có chút điên cuồng bướng bỉnh, thở dài một tiếng, “Ai da, vậy cũng không còn cách nào, có khả năng nàng không thể thành thân được rồi.”
Phó Văn Âm lập tức hỏi: “Ngươi đã làm gì Bạch Quân Nghĩa, ngươi đã làm gì chàng ấy?”
Biểu cảm trên mặt Cao Chiêm dần dần biến mất, yên lặng thờ ơ nhìn Phó Văn Âm, hắn cười nhạo một tiếng, “Ta có thể làm cái gì, nàng cảm thấy ta có thể làm cái gì?”
“Giết hắn, huỷ hoại hắn?”
Sắc mặt Phó Văn Âm trở nên khó coi, nàng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, “Ngươi thật sự đã giết chàng ấy?”
Nàng là nhờ Bạch Quân Nghĩa giúp đỡ, nếu Bạch Quân Nghĩa đã chết, hoặc xảy ra chuyện gì, làm sao nàng xứng đáng với Bạch Quân Nghĩa đây?
Đôi mắt Cao Chiêm giống như dao găm thổi qua từng tấc trên khuôn mặt Phó Văn Âm, nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, ánh mắt hắn càng thêm âm trầm, đồng tử co rút, con ngươi hiện lên sát ý.
“Ta còn chưa làm gì hắn, nhưng nhìn thấy nàng để ý tới hắn như vậy, ta lại càng muốn giết chết hắn, hắn dám mơ ước nữ nhân của ta, đáng chết, nên giết, nghiền xương thành tro.”
Cao Chiêm cảm thấy mình đã giết nhiều người như vậy, có thêm một Bạch Quân Nghĩa cũng không tính là gì.
Phó Văn Âm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Bạch Quân Nghĩa không chết là tốt rồi.
Nam Chi vừa nghe Cao Chiêm nói, vừa nhét điểm tâm vào miệng ăn, ta phải ăn no mới có thể đánh lộn.
Hôm nay có nói cái gì thì cô cũng phải đánh một trận với Cao Chiêm.
Theo như lời hắn, chuyện giết người cũng giống như chuyện uống nước vậy.
Phó Văn Âm không nhịn được hỏi: “Cao Chiêm, trận dịch bệnh này có phải do ngươi làm không?”
Cao Chiêm thề thốt phủ nhận, “Không phải ta, ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Tới tận bây giờ, Cao Chiêm vẫn không muốn đánh mất hình ảnh cao lớn vĩ đại trong lòng Phó Văn Âm.
Khi hắn và Phó Văn Âm gặp nhau, hắn là chiến thần bảo vệ quốc gia, là một người cao lớn chính trực, Phó Văn Âm thích một đại anh hùng như vậy.
Mà không phải giống bây giờ rơi vào đường cùng, chật vật chạy trốn như một con chó.
“Y……” Nam Chi cảm thấy ghét bỏ, người này còn nói dối, dịch bệnh rõ ràng là do ngươi làm.
Phó Văn Âm không nói gì, hiển nhiên là trong lòng tự có đáp án, Cao Chiêm nheo mắt, nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, “Nàng không tin ta?”
Phó Văn Âm nói sang chuyện khác, “Ngươi bắt ta tới đây làm gì?”
Cao Chiêm tùy ý mà nói: “Ta nhớ nàng, nên ta đi tìm nàng, Văn Âm, nàng có nhớ ta không?”
Phó Văn Âm:……
Nam Chi:……
Cao Chiêm giống như không thèm để ý tới vẻ mặt của thê tử và con gái, nói tiếp, “Văn Âm, ta vẫn luôn muốn bồi thường cho nàng, cho nàng thân phận tối cao, trước kia, nàng là phu nhân thế tử hầu phủ, ta không cho nàng được sự tôn trọng, bây giờ ta sẽ cho nàng thân phận càng thêm tôn quý vinh quang.”
Thân phân càng thêm tôn quý, càng thêm vinh quang.
Nữ tử có thân phận cao quý nhất, chính là quốc mẫu, Cao Chiêm muốn làm hoàng đế sao?
Hắn muốn tạo phản làm hoàng đế sao?
Trong lòng Phó Văn Âm kinh sợ, đến lúc đó xảy ra chiến loạn, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết, Phó Văn Âm biết mình chỉ là một nữ tử yếu đuối nhu nhược, còn mang theo một đứa con, trong hoàn cảnh hỗn loạn, căn bản không thể sống nổi.
Cao Chiêm luôn miệng nói là vì nàng, phải cho nàng thân phận vinh quang, trên thực tế đó chính là dã tâm của Cao Chiêm, nuôi dưỡng tư binh, thành lập tử sĩ.
Phó Văn Âm nói: “Ta chỉ là một nữ tử bình thường, không xứng với thân phận tôn quý vinh quang gì đó, ta không xứng.”
Cao Chiêm lại nói: “Ta nói nàng xứng thì chính là xứng, nàng là nữ nhân của Cao Chiêm ta, là nữ nhân ta thích.”
Toàn thân Nam Chi run lên, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, lan tới tận sau đầu.
Đây là cảm giác kỳ quái gì nha!
Vẻ mặt của Phó Văn Âm cũng có chút kỳ quái, đoán chừng là cũng không thể nói thông, tốt nhất là nên câm miệng không nói nữa.
“Ngươi lại đây……” Cao Chiêm vẫy tay với Nam Chi, “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không thể lúc nào cũng quấn lấy mẹ được.”
Nam Chi:???
Không còn nhỏ nữa?
Hắn đang nói cái gì vậy?
Nam Chi mờ mịt hỏi: “Cái gì không nhỏ?”
Phó Văn Âm vội vàng ôm đứa trẻ, “Cao Chiêm, ngươi đừng mơ chia rẽ mẹ con chúng ta.”
Nam Chi hiểu ra, Cao Chiêm không muốn cô ở chung với mẹ.
Không được, cô phải ở bên cạnh mẹ, bảo vệ mẹ.
Cao Chiêm tỏ ra là một người cha từ ái nói với Nam Chi: “Ta đã sắp xếp ma ma tới dạy dỗ con bé, còn có một ít nha hoàn tới hầu hạ nàng, con bé đã lớn như vậy, cũng nên dạy dỗ cho tốt, trở thành một nữ tử quý tộc đủ tư cách.”
Cho dù Cao gia có suy tàn, nam đinh bị chém hết, nhưng Cao Chiêm vẫn mang trên mình khí chất của quý tộc.
Cao Chiêm cũng vô cùng ngạo mạn, không thèm để ý tới lời người khác nói, chỉ quan tâm đến việc trong lòng mình nghĩ gì.
Cho dù là thê tử và con gái.
Cao Chiêm nói: “Những chuyện trước kia ta có thể không so đo, nhưng mà, đứa trẻ cần phải dạy dỗ.”
Cao Chiêm ấm áp nói với Phó Văn Âm: “Văn Âm, không thể cưng chiều đứa trẻ quá mức.”
Phó Văn Âm:……
Ánh mắt nàng nhìn về phía Cao Chiêm như đang nhìn một kẻ điên, hắn như một kẻ điên đang tự chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Phó Văn Âm kiên định nói: “Mạn Nhi không thể rời xa ta.”
Cao Chiêm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Phó Văn Âm, “Nàng quá cưng chiều đứa trẻ, một đứa trẻ ở tuổi này sao có thể lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ được.”
Nam Chi:……
Ngươi thật sự đã phát rồ nha, tuổi này của ta, chính là nên gọi ‘mẹ, mẹ’ có biết không?
Bây giờ ta vẫn phải gọi mẹ có biết không?
Để một đứa trẻ mới 4 tuổi phải rời xa mẹ, ngươi cũng thật giỏi!
Nam Chi không hiểu, nhưng vẫn bị sốc rồi.
Khi đang nói chuyện, một ma ma mặt mày nghiêm túc bước vào, khóe miệng bà ta nhếch lên, mái tóc thưa thớt dính chặt vào da đầu, vừa nhìn đã có thể dọa một đứa trẻ bật khóc, đi theo phía sau là mấy tiểu cô nương, tuổi cũng chỉ lớn hơn Nam Chi 1, 2 tuổi.
Nhìn lại có vẻ trầm ổn hơn Nam Chi nhiều, ngoan ngoãn mà đi theo phía sau ma ma.
Cao Chiêm nói: “Đây là ma ma ta tìm cho đứa trẻ, còn có mấy tiểu nha hoàn đi theo, lớn lên cùng con bé.”
Mọi việc tưởng chừng rất chu toàn, nhưng Phó Văn Âm lại vô cùng sợ hãi, nàng ôm chặt con gái, “Cao Chiêm, ngươi không thể cướp con ta.”
“Văn Âm à, ta không cướp đứa trẻ đi, mà là dạy dỗ nó, trước kia là ta đã lơ là, nhưng bây giờ, ta sẽ dành những gì tốt nhất cho con bé.”
Cao Chiêm ôn hòa mà nói: “Văn Âm, nàng đừng không đành lòng.”