Không phải là Yêu Vương thích tỷ tỷ đã bảo vệ hắn khi còn nhỏ sao?
Dịu dàng hiền thục, ôn nhu bao dung, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn lại thích nữ tử ngây thơ hiếu động, hoạt bát đáng yêu.
Hắn thay đổi quá nhanh.
Hệ thống chỉ nói: “Có lẽ ở mỗi thời điểm khác nhau, sẽ thích kiểu người khác nhau, thích là động thái, không phải cố định.”
“Yêu Vương lúc còn nhỏ yếu, tự nhiên sẽ thích nữ tử cường đại dịu dàng bao dung, cho hắn cảm giác an toàn, cái loại nữ tử tốt đẹp này là khó quên nhất.”
“Nhưng bây giờ Yêu Vương đã trưởng thành, cường đại rồi, là Yêu Vương cường đại của Yêu giới, cũng không nhất định phải thích kiểu sẽ bảo vệ mình, lúc này trở thành thích người yếu đuối, dựa dẫm vào hắn.”
“Quan trọng nhất chính là, đây là sự lựa chọn của Yêu Vương, chứ không phải là do Yêu giới áp đặt lên hắn.”
“Yên Phi ở trong lòng Yêu Vương, có hai tội không thể tha thứ, một, nàng là người do các trưởng lão chọn ra, như vậy sẽ khiến Yêu Vương cảm thấy bị uy hiếp, hai, nàng mạo phạm tới hình tượng tốt đẹp trong lòng hắn.”
Nam Chi:……
Giống như nghe hiểu, lại giống như nghe không hiểu.
Nam Chi thở dài nói: “Cho nên, Yên Phi tỷ tỷ không thể trở thành Yêu Hậu.”
Hệ thống: “Đúng vậy, sẽ không, dưới ván cờ giữa Yêu Vương và các trưởng lão, Yên Phi cùng lắm chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Nếu muốn hình dung, Yêu Vương chính là hoàng đế, mà các trưởng lão là các quan văn, hệ thống quan liêu.
Hai bên chế ước lại tranh đấu lẫn nhau, vì một số mục đích lại hợp tác, lại vì một số lợi ích mà đào hố lẫn nhau, vô cùng vi diệu.
Cũng không thể trở thành Yêu Hậu, còn học làm cái gì, Nam Chi nghĩ tới việc cuộc sống như vậy còn phải kéo dài mấy trăm năm, đã cảm thấy hít thở không thông.
Cô chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi mà thôi.
Nhưng cô chỉ là một đứa trẻ, có thể phản kháng được nhiều người lớn như vậy sao?
Ta chỉ muốn chạy nhảy, chạy vào trong núi, Yêu giới có rất nhiều núi, có rất nhiều rừng rậm, mà cô lại chỉ có thể ở trong cái cung điện này, bước đi thế nào cũng phải được đo chính xác.
Khổ quá nha!
Nam Chi hiểu ra tại sao mình lại ở đây.
Biến thành người khác, nhưng mà, tâm ý của Yêu Vương đã thay đổi.
Nam Chi đột nhiên từ trạng thái của bệnh nhân hấp hối ngồi dậy, Mai Ngọc giật mình lập tức ấn bả vai Nam Chi xuống, ấn cô nằm xuống giường ngọc một lần nữa, sau lưng Nam Chi chạm xuống giường ngọc, cô nhăn mặt vì đau đớn.
Nam Chi lập tức lớn tiếng oán giận: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ngươi làm ta đau.”
Giọng nói của cô có chút sắc bén chói tai, khiến đồng tử Mai Ngọc run rẩy, lập tức nói: “Yên Phi, ngươi là Yêu Hậu tương lai, ngươi không thể nói chuyện lớn tiếng như vậy, ngươi phải dịu dàng, phải hiền thục, nữ tử vốn nên dịu dàng.”
“Quân thượng thích nữ tử dịu dàng, ngươi dịu dàng mới có thể khiến quân thượng vui, trở thành quân hậu dưới một người trên vạn người.”
Nam Chi hừ một tiếng, đúng lý hợp tình nói: “Ta còn là một đứa trẻ.”
“Ngươi là Yêu Hậu tương lai, ngươi khác biệt.” Mai Ngọc lập tức nói.
Nam Chi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói nên lời, cô không muốn cãi cọ với Mai Ngọc, ngoan ngoãn nằm xuống giường ngọc, cứng đờ giống như một cỗ thi thể.
Nam Chi cảm giác được thân thể mình lạnh lẽo cứng ngắc giống hệt như chiếc giường ngọc.
Một lúc sau, cảm nhận được hơi lạnh từ chiếc giường ngọc ùa vào cơ thể, Nam Chi nói với Mai Ngọc: “Tỷ tỷ, ta lạnh, cho ta chăn.”
Ngủ không có chăn, sẽ bị cảm lạnh.
Mai Ngọc không đi lấy chăn, mà nói: “Giường ngọc tủy có thể thay đổi thể chất cho ngươi, khiến băng cơ ngọc cốt của ngươi thông thoáng không còn mồ hôi, đồng thời cũng trợ giúp cho ngươi tu hành, đây là công cụ tu luyện mà rất nhiều tiểu yêu mơ được nằm lên một lần.”
Mai Ngọc không trách cứ, nhưng trong lời nói ít nhiều lại mang ý ‘ngươi đừng có không biết tốt xấu’.
Nam Chi ồ một tiếng, được rồi, không cho thì không cho đi.
Nhưng tại sao lại nhất định phải nằm như vậy, không thể nằm nghiêng, không thể nằm bò ra, không được nhúc nhích, eo đau, mông và cổ cũng đau.
Nam Chi nằm một lúc, theo bản năng muốn xoay người, lại bị Mai Ngọc ấn xuống, nằm thẳng tắp.
Cảm giác kia giống như xác chết, thi thể đã cứng đờ.
Hai mắt Nam Chi vô thần nhìn lên trần nhà, ta đã làm mấy cái nhiệm vụ, cũng chưa từng gặp loại chuyện này, kỳ quái lại cạn lời.
Có phải vì tuổi ta còn nhỏ, thiếu kiến thức hay không?
Nam Chi hỏi hệ thống, hệ thống nói: “Loại chuyện này không nhiều.”
Nam Chi tức khắc thả lỏng, hóa ra không phải vì cô còn nhỏ mà chưa từng thấy.
Mai Ngọc là người của tộc Hoa Yêu, là trưởng lão Hoa yêu phái nàng tới chăm sóc Yên Phi, Yên Phi cũng là hoa yêu, bản thể là hoa u linh lan.
Loại thực vật này toàn thân trong suốt, là thực vật, nhưng lại không hề có màu xanh, giống như một loài tinh linh huyền bí, được gọi là “hoa u linh lan”, hay còn được gọi là linh lan pha lê, linh lan pha lê vô cùng thần bí, có tác dụng kỳ diệu, thậm chí còn bị đồn là có khả năng hồi sinh người chết.
Tóm lại, Yên Phi là loài hoa quý hiếm nhất tộc, được các trưởng lão phong là Yêu Hậu tương lai.
Thời điểm bắt đầu, Yêu Vương cũng không để ý tới Yêu Hậu gì đó, người hắn thích đã chết, hồn phi phách tán, cả đời này sẽ không thể gặp lại, Yêu Hậu là ai thì có quan trọng sao?
Căn bản là không quan trọng.
Hơn nữa Yêu Hậu kia vẫn còn là một nha đầu, còn lâu mới có thể tu luyện thành công, trưởng thành.
Nhưng gặp được tình yêu đích thực của đời mình rồi, Yêu Vương mới biết được cái Yêu Hậu trên danh nghĩa kia đáng ghét tới nhường nào, chiếm mất vị trí Yêu Hậu của hắn.
Nam Chi nằm thẳng tắp trên giường ngọc đã lâu, thật sự có chút không chịu nổi nữa, cô nói: “Ta muốn dậy.”
Mai Ngọc nói: “Còn một canh giờ, ngươi kiên trì một chút, ngươi là Yêu Hậu tương lai, những chuyện này rất đơn giản, ngươi có thể làm được.”
Lúc nào cũng Yêu Hậu, ta lại không muốn trở thành Yêu Hậu, còn phải nằm, không cho ta xoay người, đây là cái khổ hình gì nha!
Nam Chi nói thẳng: “Ta không muốn trở thành Yêu Hậu.”
Mai Ngọc bưng kín miệng Nam Chi lại, dùng giọng điệu hận sắt không thành thép nói: “Sau này đừng nói như vậy nữa, tộc Hoa yêu vốn là gia tộc yếu nhất trong Yêu giới, có được một Yêu Hậu, có thể khiến tộc Hoa yêu thêm phồn thịnh.”
“Yên Phi, ngươi không riêng gì là Yêu Hậu tương lai, mà còn là tương lai của toàn tộc Hoa yêu.”
Nam Chi:……
Ta vất vả quá.
Nam Chi nhất thời không chịu nổi, cũng không biết Yên Phi làm sao có thể chịu đựng được, mấy trăm năm nha!
Nam Chi dứt khoát nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Muốn nghỉ ngơi thật tốt thì phải nghĩ cách thôi, dù sao cũng không thể sống cuộc sống như thế này lâu được.
Nhân sinh vô vọng quá.
Mai Ngọc thấy đứa trẻ không còn nhúc nhích nữa, giống như đã ngủ rồi, nàng đứng dậy đi tìm trưởng lão của tộc Hoa Yêu.
Nam Chi tỉnh lại, đối diện với cô là một gương mặt xinh đẹp tuyệt diễm, đôi môi đỏ rực, vô cùng đẹp, vô cùng quyến rũ, còn kèm theo một mùi hương nồng đậm phả vào mặt.
Nam Chi thậm chí còn nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp đung đưa.
Cơ thể của cô theo bản năng co rúm lại.
Đây là phản ứng của cơ thể, cơ thể nhìn thấy nữ nhân này, rụt rè sợ hãi, đồng thời cũng có một loại khát vọng muốn thân cận nàng.
Mẫu Nhụy nhìn Nam Chi, vươn tay xoa đầu Nam Chi, đôi môi đỏ mọng khẽ động, “Ta nghe Mai Ngọc nói, ngươi không vui?”