Nam Chi dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Long Khuyết và Diêu Xu.
Bây giờ Nam Chi còn chưa phân biệt được cái gì là trà ngôn trà ngữ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn ra mặt, nhưng cô có thể nhận được ý tứ muốn giữ gìn của hắn.
Long Khuyết giữ gìn Diêu Xu.
Wow.
Nam Chi cực kỳ kinh ngạc, đầu chó như Long Khuyết mà cũng biết giữ gìn cho người ta nha?!
Thật là hiếm thấy!
Mai Ngọc thấy vậy, sắc mặt cũng tối sầm, thời điểm Yên Phi bị những người này mắng, quân thượng hoàn toàn không thèm để ý.
Bây giờ Diêu Xu nhảy ra xin lỗi thay các nàng, quân thượng lại lập tức nhảy ra.
Ai cần Diêu Xu xin lỗi thay chứ!
Tức chết rồi, tức chết rồi!
Mai Ngọc bị trà ngôn chọc một phen, lại nhìn thấy một màn này, phổi Mai Ngọc muốn nứt ra rồi.
Long Khuyết đối diện với ánh mắt của Nam Chi, không nhịn được nói: “Nhìn cái gì, đầu óc ngươi đúng là có vấn đề, lấy khí thế khi đánh nhau với ta ra đi, để đám người này lải nhải như vậy, một lời cũng không dám nói.”
Đây là thứ trẻ con nghịch ngợm gì, chỉ biết tức giận với ta, có bản lĩnh chọc giận ta, bây giờ đến một quả rắm cũng không dám thả.
Mai Ngọc:……
Nàng thật sự muốn đập cái đầu chó của thượng quân, đối với Diêu Xu thì giữ gìn, tới lượt Yêu Hậu lại chính là mắng chửi, nói Yêu Hậu không có tiền đồ.
Mai Ngọc nhìn thẳng vào Diêu Xu, tràn đầy địch ý.
Diêu Xu cũng cảm nhận được, thấy Mai Ngọc dùng ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào mình, vẻ mặt có chút khó hiểu, rõ ràng là nàng ra mặt giải quyết mọi chuyện, thay các nàng xin lỗi, tại sao lại tức giận như vậy.
Diêu Xu biết thân phận của bọn họ cao quý, khẳng định không thể ra mặt xin lỗi, cho nên mới ra mặt xin lỗi.
Nhưng mà…..
Một cổ chua xót dâng lên trong lòng Diêu Xu.
Bạch Sương bị Long Khuyết nhìn mà sợ khiếp vía, liên tục lùi về phía sau nói: “Là ta sai, công tử tha thứ cho ta…..”
Sau đó xám xịt bỏ đi.
Nhưng mà Bạch Sương cũng không rời khỏi đội ngũ, mà là trốn vào trong quần chúng, mấy ngày này, Bạch Sương đã nói cười với rất nhiều người trong đội.
Chẳng qua là sẽ tránh mặt đám người Nam Chi.
Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, Bạch Sương đều là bộ dạng run run rẩy rẩy.
Những người khác sẽ sôi nổi khuyên giải Bạch Sương, bảo Bạch Sương tránh xa bọn họ, bọn họ cao ngạo khinh thường người khác, không cần để ý tới bọn họ.
Nhưng Bạch Sương vẫn ôm tâm lý may mắn, làm xong đồ ăn thì mang tới bồi tội, Mai Ngọc tất nhiên sẽ không để ý tới nàng, Nam Chi bị mùi hôi thối xông cho nên cũng không muốn ăn đồ ăn của Bạch Sương.
Long Khuyết lại càng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Sương lấy một cái, vẫn là Diêu Xu thấy Bạch Sương đáng thương, nhận lấy.
Bạch Sương cảm kích nhìn Diêu Xu, trong mắt đẫm lệ, giống như Diêu Xu đã làm việc gì đại ân đại đức với nàng.
Mai Ngọc thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Đồ của hồ ly tinh mà cũng dám ăn, đúng là không muốn sống nữa.”
Bàn tay đang cầm đồ ăn của Diêu Xu cứng lại, nàng nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, ta biết ngươi không thích Bạch Sương, nhưng đều là nữ tử, hà cớ gì phải công kích người ta là hồ ly tinh đâu.”
Ánh mắt Mai Ngọc thổi qua mặt Diêu Xu, cười lạnh nói: “Ngươi đồng tình với hồ ly tinh, ngươi cũng là hồ ly tinh, chuyên đi câu dẫn trượng phu của người khác.”
“Mai Ngọc tỷ tỷ, sao ngươi lại có thể nói như vậy.” Diêu Xu không hiểu vì sao thị nữ thanh lãnh này lại có thể nói ra lời độc ác như thế với nàng.
Mai Ngọc cười lạnh, “Ngươi có dám nói, ngươi đối với thiếu gia nhà chúng ta………”
Diêu Xu lập tức nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ, cho dù ta có thật sự có tâm tư gì, ngươi cũng không thể vũ nhục tâm ý của ta như vậy được, ta đúng là thích.”
Mai Ngọc ngẩn người, nhớ tới chuyện mình thích Tuyên Thanh, Tuyên Thanh đối với nàng, cũng giống như Long Khuyết đối với Diêu Xu, giữa bọn họ đều có khoảng cách rất lớn.”
Mai Ngọc dịu giọng nói: “Diêu Xu, không phải ta muốn vũ nhục ngươi, thiếu gia nhà chúng ta sẽ không thích ngươi, hơn nữa, ngài ấy đã có…….”
“Diêu Xu, lại đây.” Long Khuyết từ trên cây nhảy thẳng xuống, mũi chân nhẹ nhàng tiếp đất, phiêu dật đáp xuống mặt đất.
Mai Ngọc:……
Có phải quân thượng đã nghe thấy, cho nên mới ngăn cản.
Sao, có phải bây giờ Yên Phi còn không thể lên được mặt bàn không?
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Mai Ngọc, có phải là, có phải là……
Quân thượng đối với Diêu Xu…….
Ai nha!
Mai Ngọc dậm chân một cái, vội vàng đi tìm Yên Phi, nàng hạ giọng nói với Nam Chi đang ăn thứ gì đó, “Yên Phi, Yên Phi, hình như quân thượng thích Diêu Xu.”
Nàng hận sắt không thành thép, “Ngươi cả ngày chỉ có ăn ăn ăn, ngươi bị heo nhập sao, thế nào mà lại còn ăn nhiều hơn cả heo yêu vậy.”
Nam Chi buông đồ ăn ra, “Thích thì cứ thích thôi.”
Mai Ngọc nói: “Ngươi là yêu hậu, Yêu Vương là của ngươi, ngươi và Yêu Vương không thể tách rời, hắn chính là của ngươi, cho dù hắn có muốn ở bên Diêu Xu, cũng phải chờ các ngươi tách ra, phải có thứ tự đến trước đến sau đi.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Ừm, ngươi nói có lý, cho dù có tách ra, ta cũng phải đánh Long Khuyết một trận thật đau.”
Mai Ngọc:……
Bất lực!
Diêu Xu bị Long Khuyết kéo bay lên ngọn cây, Long Khuyết ôm lấy vòng eo của Diêu Xu, toàn thân Diêu Xu đều lâng lâng.
Hắn đột nhiên ôm lấy eo nàng, bay lên ngọn cây, toàn bộ rừng cây đều ở dưới lòng bàn chân, biển rừng rộng mênh mông không thấy bờ, tầm nhìn bao quát.
Diêu Xu còn chưa định thần lại, nhìn thấy cảnh sắc như vậy thì vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp như ngọc của Long Khuyết, tim càng đập mạnh hơn.
Không biết là vì đang ở trên cao, hay là vì thứ khác.
Long Khuyết hỏi: “Nhìn thấy không?”
“Cái gì?” Diêu Xu mê mang hỏi, Long Khuyết nhíu mày cúi đầu nhìn nàng, đối diện với khuôn mặt trắng bệch, hắn càng nhíu mày chặt hơn, “Ngươi nhìn ta làm gì, ta bảo ngươi nhìn sói, sói thù dai, sẽ đi theo.”
Mặc kệ là sói bình thường hay sói yêu, đều thù dai.
Diêu Xu a một tiếng, nỗ lực nhìn xuống, nhìn thấy được trong rừng cây có sói đang lang thang, thậm chí chúng còn không phát ra tiếng kêu khiến con người chú ý, có thể thấy được đám súc sinh này rất thông minh.
Phía sau lưng Diêu Xu đã đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có Long Khuyết, cho dù lúc ấy bọn họ có chạy thoát, đám sói này cũng không định tha cho bọn họ.
“Nhìn dáng vẻ này của bọn chúng, xem ra tối nay sẽ tấn công, đến lúc đó ta mang ngươi lên cây.” Long Khuyết nói.
Diêu Xu theo bản năng nói: “Còn những người khác thì sao?”
Long Khuyết chỉ yên lặng mà nhìn nàng, “Những người phàm đó có liên quan gì tới ta đâu?”
Diêu Xu cắn cắn môi, sắc mặt có chút giằng xé, nàng biết mình không có lý do gì để yêu cầu hắn cứu người, nhưng mà…….
Diêu Xu nhìn xuyên qua bóng cây, nhìn thấy Mai Ngọc và tiểu thư của nàng, Diêu Xu nói với Long Khuyết: “Vậy cũng phải quan tâm tới muội muội của ngươi và thị nữ.”
Long Khuyết lạnh nhạt nói: “Nếu ngay đến cả sói mà nàng còn không đối phó được, có chết cũng xứng đáng.”
Diêu Xu trợn mắt há hốc mồm, đó, đó là muội muội của ngươi nha, lại nói muội muội của mình chết, ngươi đúng là không khách khí.
Các ngươi thật sự là huynh muội sao?
Diêu Xu lại hỏi: “Vậy ta có thể nhắc nhở bọn họ một chút không?”
Sợ Long Khuyết không đồng ý, lại vội vàng nói: “Ta không cần ngươi phải cứu bọn họ, nhưng nếu biết mà không nhắc nhở một câu, nhìn bọn họ chết, ta thật sự không làm được.”
Long Khuyết nhìn Diêu Xu, nhìn thấy vẻ mong chờ và lo lắng trên mặt nàng, “Tùy ngươi.”
Diêu Xu lập tức nở nụ cười, “Cảm ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt.”