Hiếm khi thấy quân hậu ra ngoài, quân hậu ngày nào cũng làm trạch nữ ở trong nhà tu luyện, Tuyên Thanh hỏi: “Quân hậu muốn đi đâu, có cần ta phái người đi theo bảo vệ không?”
Nam Chi nói: “Ta phải về tộc Hoa yêu một chuyến, ta cần gặp dì Nhụy.”
Tuyên Thanh ồ một tiếng, lại hỏi: “Nếu là trở về tộc, ta kiến nghị mang theo một đội danh dự, ngươi bây giờ cũng là Yêu Hậu, trở về tộc cũng phải vẻ vang mà về.”
“Ngươi là Yêu Hậu, nên có cảnh tượng này.”
Nam Chi lại cảm thấy phiền phức, cô cự tuyệt, “Ta cùng Mai Ngọc trở về là được rồi.”
Mai Ngọc lại nói: “Quân hậu, chút việc này không phiền toái.”
Mai Ngọc kéo Nam Chi sang một bên, giải thích nói: “Yên Phi, chúng ta trở về cùng đội danh dự đi, cái loại vẻ vang này cho thấy cung Yêu Vương để ý tới người làm Yêu Hậu là ngươi.”
“Trước đó ngươi và Mẫu Nhụy trưởng lão có xảy ra xung đột, nhân cơ hội có đội danh dự, cũng có thể làm Mẫu Nhụy trưởng lão kiêng kỵ một chút.”
Nam Chi hiểu ra, “Là muốn ta giả vờ phải không?”
Ta có thể giả vờ!
Mai Ngọc rất vui mừng, “Tuyên Thanh chủ động cân nhắc những thứ này, là đang lấy lòng Yêu Hậu ngươi.”
Có thực lực thật là tốt!
Có thực lực, muốn cái gì cũng có, tôn nghiêm, lợi ích, người khác khi nói chuyện cũng là khách khí, đều là người tốt!
Nam Chi ồ một tiếng, đi đến trước mặt Tuyên Thanh nói: “Được rồi, mang theo đội danh dự đi, Tuyên Thanh, cảm ơn ngươi nha!”
Cảnh tượng Yêu Hậu đi ra ngoài cùng đội danh dự quả thực không hề nhỏ, xe thiên mã xa hoa, thị vệ bảo vệ chung quanh xe ngựa, còn có thị nữ đi theo bên cạnh rải cánh hoa, một đường rải không ngừng nghỉ.
Tiên khúc lượn lờ, bọn thị nữ vừa bay, vừa tấu khúc nhạc từ đàn tỳ bà, đàn tranh.
Diêu Xu nhìn đội ngũ trên bầu trời, nói với Bạch Sương: “Yêu Hậu của Yêu giới nhìn qua rất uy phong.”
Bạch Sương nhìn đội ngũ biến mất phía chân trời, chỉ nói: “Người ngoài chỉ thấy được vẻ vang, nhưng không biết được mối bất hòa giữa Yêu Hậu và Yêu Vương.”
Diêu Xu suy nghĩ một lúc, đột nhiên lẩm bẩm nói: “Người khác có biết hay không không quan trọng, mọi người chỉ nhìn thấy vẻ vang bên ngoài, hơn nữa, Yên Phi cũng thật sự rất vẻ vang, không ai có thể làm gì được nàng.”
Bạch Sương lại nói: “Người cũng không cần quá lo lắng, Yêu Vương là rồng, ta là người Yêu tộc, biết Long tộc rất cường đại, mà Yêu Hậu cùng lắm cũng chỉ là người của tộc Hoa yêu, tộc Hoa yêu là chủng tộc yếu nhất trong Yêu giới.”
“Nếu Yêu Vương nghiêm túc đánh một trận với Yêu Hậu, Yêu Hậu cũng không thể thắng được Yêu Vương đâu.”
Diêu Xu chỉ thở dài, không nói gì thêm, đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, đây là thế giới của yêu quái, nơi nào cũng tràn ngập nguy hiểm.
Cung Yêu Vương hoa lệ, nàng lại chỉ có thể ở trong nơi hoa lệ như vậy, không thể đi ra ngoài, không giống như Yên Phi, muốn đi đâu thì đi đó.
Trong lòng Diêu Xu rất hâm mộ, hâm mộ việc bọn họ là yêu, có thể tu luyện, có thể cường đại, có thể không kiêng nể gì.
Một đường diễn sáo tấu nhạc tới tận trước cung điện của Mẫu Nhụy, trước kia, Nam Chi gả cho Yêu Vương dưới con mắt khinh bỉ của người khác, bây giờ lại vẻ vang trở về.
Nam Chi không có cảm giác gì, nhưng Mai Ngọc nhìn thấy Mẫu Nhụy làm trò trước mặt mọi người, cung cung kính kính hành lễ, lại cảm thấy toàn thân sắp bay lên.
Nam Chi cười tủm tỉm nói với Mẫu Nhụy: “Dì Nhụy, ta trở về gặp dì.”
Mẫu Nhụy xinh đẹp tuyệt trần, giờ khắc này vẻ mặt lại không tốt, nàng nhìn thoáng qua đội danh dự, trong lòng lại có chút vui mừng, mặc kệ thế nào, Yên Phi cũng là người của tộc Hoa yêu.
Mẫu Nhụy hiền hòa nói với Nam Chi: “Ta chuẩn bị cho ngươi rất nhiều đồ ăn, ngươi đi nếm thử đi.”
Nam Chi liên tục gật đầu, “Được nha, được nha, cũng chuẩn bị cho đội danh dự một chút.”
Mẫu Nhụy ừ một tiếng.
Nam Chi ăn đủ loại linh quả và thịt, nhìn thấy Mẫu Nhụy bước vào, cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói với Mẫu Nhụy: “Dì Nhụy, ta muốn trở thành trưởng lão.”
“Cái gì?” Mẫu Nhụy cảm thấy lỗ tai mình sinh ra ảo giác rồi, mới nghe thấy Yên Phi nói muốn làm trưởng lão.
Nam Chi: “Đúng rồi, ta muốn trở thành trưởng lão, ta bây giờ có thể đánh thắng được dì, dì không đánh lại ta, dì phải nghe ta nói, ta muốn trở thành trưởng lão.”
Sau này không thể làm Yêu Hậu, vẫn có thể làm trưởng lão.
Mẫu Nhụy hít sâu, “Yên Phi, muốn trở thành trưởng lão, là cần hội đồng trưởng lão bỏ phiếu, không phải ngươi nói muốn trở thành trưởng lão là có thể trở thành trưởng lão.”
“Hơn nữa, làm trưởng lão sẽ phải xử lý công việc trong tộc, ngươi là Yêu Hậu, Yêu Hậu còn phải xử lý rất nhiều công việc.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy ta vẫn muốn trở thành trưởng lão, ta có thể đốc thúc tộc nhân trong tộc Hoa yêu cùng nhau nỗ lực tu luyện.”
Gà cha mẹ, gà thủ hạ, Nam Chi rất am hiểu!
Mẫu Nhụy:……
Nàng không nhịn được nói: “Yên Phi, ngươi trở thành trưởng lão, vậy còn ta?”
Nam Chi tùy ý nói: “Dì cũng có thể làm trưởng lão nha.”
Mẫu Nhụy bị đứa nhỏ này làm cho tức chết rồi, “Ngươi trở thành trưởng lão, ta phải làm sao bây giờ?”
Nam Chi mới không thèm quan tâm đâu, “Dì cũng có thể đánh nhau với những trưởng lão đó nha, trở thành trưởng lão mới.”
Mẫu Nhụy:……
Nếu có thể thắng được những trưởng lão đó, nàng cũng không tới mức phải đi lấy lòng những người trong đoàn trưởng lão, mà không phải dùng thực lực để đứng trong hàng ngũ trưởng lão.
Mẫu Nhụy tự cảnh báo chính mình, không được tức giận, bây giờ Yên Phi là Yêu Hậu, hơn nữa thực lực cũng không yếu, bây giờ chạy về làm ầm ĩ, nói không chừng là nghe người nào đó xúi giục.
Mẫu Nhụy muốn gọi Mai Ngọc ra ngoài nói chuyện, Nam Chi nói với Mẫu Nhụy: “Mai Ngọc là người của ta, dì không thể đánh nàng, dì đánh nàng, ta liền đánh dì.”
Mai Ngọc cảm động đến mức suýt chút nữa đã bật khóc, Yên Phi đối xử với nàng thật tốt.
Về sau nàng nhất định sẽ nghe lời Yên Phi, Yên Phi muốn nàng làm cái gì nàng sẽ làm cái đó.
Chỉ có Yên Phi mới bảo vệ nàng, tuy rằng Yên Phi luôn thúc giục nàng tu luyện.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Mẫu Nhụy co rút, cũng chỉ có thể đồng ý.
Cái nha đầu chết tiệt này đột nhiên lại muốn vị trí trưởng lão, điều này khiến Mẫu Nhụy cảm nhận được mối nguy cơ trước nay chưa từng có.
Quyền lực của nàng sắp bị cướp đi, tuy rằng tộc Hoa yêu yếu đuối, nhưng làm tộc trưởng tộc Hoa yêu vẫn rất có quyền thế, có thể thống lĩnh tộc Hoa yêu.
Tuy rằng có yếu hơn trưởng lão của các chủng tộc khác, nhưng vẫn có thể khống chế được vận mệnh của những tộc nhân khác trong tộc Hoa yêu.
Mai Ngọc đối mặt với Mẫu Nhụy, cũng không còn cảm giác quá sợ hãi, đối mặt với sự dò hỏi của Mẫu Nhụy, Mai Ngọc nói thẳng: “Yên Phi có thực lực và năng lực để trở thành tộc trưởng của tộc Hoa yêu.”
“Có trưởng lão cường thế, tộc Hoa yêu sẽ ngày càng đi lên, vì tộc Hoa yêu tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích, ngươi yếu như vậy, không có tư cách làm trưởng lão.”
Mẫu Nhụy lạnh lùng nhìn Mai Ngọc, “Bây giờ ngươi có Yên Phi làm chỗ dựa, lá gan của ngươi đúng là to ra nhiều rồi, dám nói với ta như vậy.”
Mai Ngọc chỉ nói: “Ta là bộ mặt của cung Yêu Vương, ta có thể nói bất cứ cái gì mà ta muốn, chủ tử của ta là Yêu Hậu.”
Cũng không còn cách nào khác, Yên Phi cường đại chính là cho nàng cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn đến từ một đứa trẻ.
Mẫu Nhụy nhìn chằm chằm vào Mai Ngọc, “Ta đúng là đã xem thường ngươi, ta sẽ không nhường vị trí trưởng lão ra đâu.”
Mai Ngọc không mấy để ý, nói: “Chuyện này không do ngươi định đoạt, là Yên Phi quyết định, trừ phi ngươi có thể đánh thắng được Yên Phi.”
Mẫu Nhụy sắc bén nhìn chằm chằm vào Mai Ngọc, một lúc sau, nàng cười khẩy, “Xem ra, phải đánh một trận rồi.”
Mẫu Nhụy xoay người đi vào trong điện, “Yên Phi, ngươi muốn trở thành trưởng lão, cũng được, giết chết ta là được.”