“Ta đã tới nhân gian một chuyến, điều tra gia thế của Diêu Xu, phát hiện cha của Diêu Xu là một bắt yêu sư, sinh ra trong một gia tộc bắt yêu sư, nhưng thê tử và con gái đều không biết, chỉ sống giống như người phàm bình thường.” Tuyên Thanh càng cảm thấy đây là một âm mưu.
Sắc mặt Long Khuyết ngày càng đen, hỏi: “Chuyện về cái nanh thú kia là thế nào, bên trong có một đạo ý thức của Yêu Vương, chính cái đạo ý thức kia khiến ta bị lập khế ước.”
Tuyên Thanh nói: “Hẳn là thủ đoạn của bắt yêu sư, cũng chưa chắc đã là Yêu Vương, nếu là khế ước yêu, như vậy dùng Yêu Vương làm cho kinh sợ, có khả năng cũng sẽ rất hữu dụng đi, có lẽ bên trong mỗi cái nanh thú, đều có tiếng nói giống nhau.”
Nam Chi:……
Wow!
Loại khế ước này là mặt hàng sản xuất hàng loạt sao?
Ánh mắt Nam Chi nhìn Long Khuyết càng thêm thương cảm, Long Khuyết cũng quá xui xẻo đi.
Sắc mặt của Long Khuyết đã khó coi đến mức không thể nhìn, “Cho nên, khế ước giữa ta và Diêu Xu, là một cái bẫy rồng.”
Nam Chi an ủi nói: “Cũng không nhất định là bẫy rồng, giữa các ngươi là có duyên phận.”
Long Khuyết tức giận: “Ngươi có thể câm miệng.”
Cái gì mà duyên phận, đây là nghiệt duyên.
Tuyên Thanh hòa giải: “Quân hậu, quân thượng đang rất khó chịu, ngươi không cần chọc hắn, nếu ngươi bị người khác lập khế ước, ngươi cũng sẽ khó chịu tuyệt vọng.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, chân thành xin lỗi Long Khuyết: “Thực xin lỗi, đây là một chuyện bất hạnh, ta không nên nói như vậy.”
Đứa trẻ xin lỗi không hề miễn cưỡng, cũng không cảm thấy xin lỗi là chuyện gì đáng xấu hổ, dù sao thì sai rồi là phải xin lỗi, tư duy của đứa trẻ chính là đơn giản như vậy.
Long Khuyết:……
Nhìn thấy cô nghiêm túc xin lỗi như vậy, ngược lại Long Khuyết cũng không cảm thấy thoải mái hơn.
Long Khuyết có chút hoảng loạn nói sang chuyện khác, hỏi Tuyên Thanh: “Có nên biến Diêu Xu thành yêu quái hay không?”
Biết được khế ước không thể giải trừ, Long Khuyết lập tức muốn biến người thành yêu quái.
Đặc biệt là sau khi biết cha của Diêu Xu là bắt yêu sư, trong lòng Long Khuyết hoàn toàn không có chút băn khoăn, trong lòng chỉ có tức giận vì bị tính kế.
Nam Chi nghi hoặc nói: “Không phải có linh quả có thể kéo dài tuổi thọ sao?”
Tuyên Thanh lại nói: “Cho dù có quả này, nhưng cùng lắm cũng chỉ tăng thêm được vài thập niên, hơn nữa tác dụng sẽ ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, sẽ không còn tác dụng.”
Loại đồ này rất trân quý, cho dù là Yêu giới, cũng không có nhiều.
Càng không thể để Diêu Xu ăn thứ linh quả này, nhưng vẫn làm việc liều mạng được.
Cho dù có ăn nhiều, cũng vô dụng.
Nam Chi cũng thở dài theo, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy bực bội của Long Khuyết, cô nghiêm túc hỏi: “Long Khuyết, ngươi thật sự không thích Diêu Xu sao?”
Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Ngươi nhìn thế nào ra là ta thích nàng ta, tại sao lại cảm thấy ta sẽ thích nàng ta?”
Nam Chi nhìn Long Khuyết, vừa suy tư vừa gật đầu, xem ra Long Khuyết thật sự không thích Diêu Xu nha!
Cả đời này Diêu Xu không thể ở bên Long Khuyết, chờ kiếp sau?
Nhưng mà Diêu Xu chết đi, Long Khuyết cũng sẽ chết theo nha.
Xem ra hệ thống ca ca nói đúng, không đúng thời điểm.
Điểm khác biệt với cốt truyện chính là, Yên Phi, cũng chính là cô đã thành thân với Long Khuyết.
Bây giờ Long Khuyết vẫn còn nhỏ, vẫn là một con rồng thiếu niên, bị trói buộc sự tự do, tất nhiên sẽ quan trọng hơn cái gì mà yêu với không yêu.
Tuyên Thanh hỏi: “Cái tên Long Tuy kia có thể tin được không?”
Long Khuyết lắc đầu, “Nhìn rất tà môn, không thể hình dung được.”
Nam Chi nói: “Hắn là một nhà khoa học điên.” Còn rất thích khâu, đem những vật không hề liên quan khâu lại với nhau, vừa nhìn đã cảm thấy rất tà ác.
Tuyên Thanh nheo nheo mắt, “Nếu hắn thật sự là người của mấy ngàn năm trước, quả thật có chút đáng sợ.”
Tuổi thọ của Yêu tộc, cao nhất là một ngàn năm, hắn sống lâu như vậy, cũng giống như con người sống tới 300 tuổi, ngẫm lại đều cảm thấy không thể.
Long Khuyết: “Có lẽ là dùng cách tà môn nào đó.”
Ba người còn đang thảo luận về Long Tuy, thị nữ đi vào bẩm báo: “Quân thượng, chân của Diêu Xu cô nương rất nghiêm trọng.”
Long Khuyết chỉ nói: “Gọi đại phu tới xem đi.”
Sau khi Nam Chi biết Long Khuyết không thích Diêu Xu, cũng không bảo Long Khuyết đi thăm Diêu Xu.
Nếu bọn họ đã không thích nhau, Nam Chi cảm thấy, cái vị trí Yêu Hậu này vẫn có thể tiếp tục làm.
Về phần khế ước, Nam Chi cũng thật sự không có cách nào.
Nếu Long Khuyết chết……..
Lúc ấy, hẳn là cô có thể rời khỏi thế giới này đi!
Đến lúc đó, Yên Phi sẽ kế thừa vị trí Yêu Vương của Long Khuyết.
Nhưng hình như ngoài rồng ra, chủng tộc khác không thể trở thành Yêu Vương đâu.
Nam Chi theo sau đại phu đi thăm Diêu Xu, nhìn thấy cổ chân Diêu Xu sưng to rất đáng sợ, giống như một cái chân giò kho tàu khổng lồ, vừa đỏ vừa sưng.
Khó có thể tưởng tượng, chân người lại có thể sưng to đến mức này.
Sắc mặt Diêu Xu vô cùng tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, ngay cả ánh mắt cũng rất ảm đạm.
Không phải Long Khuyết đã nắn lại xương rồi sao, tại sao còn nghiêm trọng như vậy.
Sau này cũng không thể để Long Khuyết nắn xương nữa.
Đại phu xem xét kỹ lưỡng, nói: “Xương cốt đã nứt ra, không được đi lại, phải tĩnh dưỡng một thời gian.”
Nói xong, lại lấy ra một thứ thảo dược giống như cháo bôi lên chân giò đang sưng.
Diêu Xu yếu ớt nằm ở trên giường, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cửa cung điện, không có nhìn thấy Long Khuyết, ánh mắt nàng càng thêm ảm đạm.
Bạch Sương chăm sóc Diêu Xu, nhìn thấy Nam Chi còn chưa đi, không nhịn được hỏi: “Quân hậu, ngươi còn có việc gì sao?”
Chẳng lẽ cái đại phòng này định làm gì với Diêu Xu.
Bạch Sương là một con yêu quái đã hành tẩu khắp nhân gian, đã gặp qua rất nhiều cảnh vợ cả đối phó với tiểu thiếp, đều rất căm ghét tình địch.
Tuy rằng vợ cả này là một đứa trẻ, nhưng trời sinh đã đối lập với Diêu Xu.
Nam Chi nhìn Diêu Xu nói: “Ta thấy vết thương của Diêu Xu tỷ tỷ có vẻ nghiêm trọng.”
Bạch Sương chỉ nói: “Người phàm yếu ớt, nhìn thì rất nghiêm trọng, nhưng kỳ thực cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Nam Chi:……
Ngươi cũng không nên trợn trắng mắt nói dối đi, rất nghiêm trọng nha, đều đã sưng thành như vậy.
Nam Chi cũng không nói gì thêm, mà là đi rồi, cô trở về tu luyện, cô vẫn còn muốn đi khiêu chiến trưởng lão đấy.
Sức lực của cái trưởng lão kia cũng thật là lớn, cô phải nghĩ cách.
Nam Chi đi rồi, Diêu Xu đang cố gắng chống đỡ cũng lập tức sập xuống, sắc mặt của nàng vàng như nến, trông rất hốc hác, hai chân không dám cử động, nằm lâu đến mức lưng cũng bắt đầu đau.
Nàng nói với Bạch Sương: “Tại sao Long Khuyết lại không tới, ta cảm thấy Long Khuyết giận ta.”
Chuyện khế ước này, Diêu Xu thật sự không biết, cũng không hiểu rõ.
Tính mạng tương liên với Long Khuyết, nàng còn cảm thấy có chút lãng mạn, trong lòng ngọt ngào, nàng và Long Khuyết có ràng buộc như vậy.
Nhưng mà trông Long Khuyết không được vui cho lắm, bộ dạng thật sự rất tức giận, lại khiến Diêu Xu cảm thấy thấp thỏm.
Bạch Sương lại rất kiên định nói: “Lo lắng cái gì, dù sao thì người và quân thượng cũng đã có khế ước máu, đời này đã định người và quân thượng sẽ ở bên nhau, cột chặt vào nhau.”
Nghe thấy Bạch Sương nói như vậy, tâm trạng của Diêu Xu mới thả lỏng ra một chút, nàng cũng không muốn lập khế ước Long Khuyết nha.
Đây là chuyện ngoài ý muốn.
Cái chân bị bong gân của nàng lúc này, thật sự rất nghiêm trọng.
Đặc biệt là sau khi được Long Khuyết xoa bóp nắn xương, càng đau không chịu nổi.
Diêu Xu cũng không dùng suy đoán đen tối để nghĩ về Long Khuyết, cho dù Long Khuyết có vì khế ước mà tức giận, nhưng vẫn luôn cứu nàng, trong lòng nàng tin tưởng Long Khuyết.