Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 465: Tiểu Quân Hậu (70)



Edit: Kim

Bây giờ thì sao, mọi người đối với Mẫu Nhụy đã hơi coi trọng một chút, tuy rằng không đến mức tôn trọng, nhưng vẫn khá hơn trước kia nhiều rồi.

Mẫu Nhụy có thể cảm nhận được.

Chỉ có cường giả mới được tôn trọng, mới xứng được tôn trọng.

Kẻ yếu có thể được người ta thương hại, nhưng chỉ có cường giả, mới có thể khiến người ta tôn trọng.

Mẫu Nhụy cũng càng thêm quan tâm tới Nam Chi, ân cần hỏi han Nam Chi, có cái gì tốt cũng đưa tới cung điện của Nam Chi.

Trước kia, là Mẫu Nhụy cao cao tại thượng yêu cầu Nam Chi lấy lòng quân thượng, nhưng bây giờ, đừng nói là Nam Chi đi lấy lòng quân thượng, Nam Chi có đánh lộn với quân thượng, Mẫu Nhụy cũng sẽ ở bên cạnh hò hét cổ vũ.

Ngay cả Yêu Vương cũng không còn đáng sợ như vậy.

Đây là lợi ích mà thực lực mang tới, là tự tin và tôn nghiêm.

Mẫu Nhụy dặn dò Mai Ngọc chăm sóc tốt cho Nam Chi, thậm chí còn muốn phái thêm người tới đây chăm sóc Nam Chi.

Mai Ngọc vừa nghe, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác nguy cơ, có thêm những người khác, nàng sẽ không còn là thị nữ duy nhất bên cạnh quân hậu, sao có thể được?

Mai Ngọc không dám phản bác lời của Mẫu Nhụy trưởng lão, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Nam Chi.

Quân hậu, ngươi không cần những thị nữ khác, ta có thể chăm sóc tốt cho ngươi.

Nam Chi cảm thấy có nhiều người rất phiền toái, hơn nữa trong cung có thêm một người, chính là có thêm một người hấp thụ linh khí, không tốt, không được………

Nam Chi cự tuyệt, nói có Mai Ngọc là đủ.

Mai Ngọc cảm động đến rơi nước mắt, thề vì Nam Chi mà đầu rơi máu chảy cũng không từ, có thể vì Nam Chi làm bất cứ chuyện gì, trung thành với Nam Chi,

Nam Chi nhìn Mai Ngọc nói: “Ngươi tu luyện như thế nào rồi, tại sao ngươi vẫn còn yếu như vậy, nếu ngươi vẫn yếu như vậy, ta sẽ không cần ngươi nữa.”

Mai Ngọc:……

Không nhắc tới thực lực, không nhắc tới tu luyện, chúng ta vẫn là đôi chủ tớ tốt.

Mai Ngọc chỉ có thể nói, nỗ lực, ta sẽ nỗ lực.

Mai Ngọc hạ quyết tâm phải chăm chỉ tu luyện, Yên Phi chỉ để ý tới thực lực, có nói nhiều, Yên Phi cũng chỉ nhìn vào thực lực, có bày tỏ lòng trung thành cũng vô dụng.

Mẫu Nhụy cũng không dám tùy ý nhét người cho Nam Chi, sợ đứa trẻ đánh đuổi ra, đánh đuổi người đi là một chuyện, nói không chừng sẽ còn đến tìm nàng gây phiền toái.

Trong lòng Mẫu Nhụy rất vui mừng vì cuối cùng tộc Hoa yêu cũng có một cường giả, hơn nữa còn là Yêu Hậu, tộc Hoa yêu vẫn yếu ớt, nhưng mà đã có chút tự tin.

Mẫu Nhụy ôn tồn dặn dò Nam Chi mấy câu thì rời đi, Mai Ngọc nói với Nam Chi: “Quân hậu, có thị nữ nói với ta, Diêu Xu cô nương mang thai.”

Nam Chi:????

Ai, ai có bảo bảo?

Diêu Xu có bảo bảo.

Làm sao lại có thể xảy ra chuyện quá đáng như vậy được?



Nam Chi vội vàng lắc đầu, “Không thể nào.”

Nếu mang thai, vậy kia đúng thật là kiều thê mang bầu chạy.

Làm sao Long Khuyết có thể cùng Diêu Xu tạo bảo bảo được, bây giờ Long Khuyết không thích Diêu Xu nha!

Mai Ngọc nhìn bộ dạng quả quyết của Nam Chi, “Là thật, là thị nữ hầu hạ trong cung của Diêu Xu nói.”

Nam Chi hơi bối rối, “Thật vậy sao?”

Mai Ngọc gật đầu, “Cái thị nữ kia đã thề với ta, nói đây là sự thật.”

Nam Chi:……

Ta lại bỏ lỡ chuyện gì rồi?

Rõ ràng ta ở trong cung Yêu Vương, nhưng cái gì ta cũng không biết là sao?

Nam Chi hỏi hệ thống: “Hệ thống ca ca, Diêu Xu thật sự mang thai sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

“Wow.” Nam Chi trực tiếp nhảy dựng lên, “Nàng có thai với Long Khuyết sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi rất mờ mịt, “Không phải Long Khuyết không thích Diêu Xu sao, sao có thể cùng Diêu Xu sinh bảo bảo được?’

Mai Ngọc lại nói: “Quân thượng ấy à, không thích là một chuyện, nhưng có thể làm loại chuyện này nha.”

Nam Chi lập tức nói: “Ta muốn nói chuyện này với Long Khuyết.”

Mai Ngọc:????

Cũng không phải ngươi mang thai, ngươi vui mừng cái gì, ngươi vui mừng như vậy là muốn làm gì?

“Long Khuyết, Long Khuyết, tướng công, tướng công……….” Nam Chi vừa chạy vừa kêu, thị vệ và thị nữ của cung Yêu Vương nhìn thấy đều tỏ ra bình tĩnh, còn hành lễ với Nam Chi.

Long Khuyết tức giận nói: “Ngươi kêu cái gì?”

Nam Chi đi vào cung điện, nhìn thấy bộ dạng suy sụp nôn nóng, không kiên nhẫn của Long Khuyết, cô nói: “Ta tới báo cho ngươi một tin tốt nha.”

Long Khuyết cười ha hả, tin tốt gì, đến bây giờ, cái nữ tử người phàm kia còn chưa triệu hoán hắn.

Hắn còn chưa chết, chứng tỏ Diêu Xu chưa gặp phải nguy hiểm gì, nhưng mà nữ nhân kia đang trốn ở nơi nào?

Lệnh treo thưởng đã phát đi lâu như vậy rồi, vẫn chưa thấy có ai tới lĩnh thưởng, không có ai tìm thấy Diêu Xu.

Diêu Xu là một người phàm, không quen biết ai trong Yêu giới, có thể trốn ở nơi nào, nhất định là đang ở cùng Long Tuy.

Cái lão quái vật Long Tuy kia, tóm lại vẫn có một số hang ổ bí mật.

Quả nhiên, Diêu Xu và Long Tuy cấu kết với nhau.



Nam Chi nói: “Lời ta sắp nói ra, nhất định sẽ khiến ngươi kinh ngạc.”

Trên mặt cô viết đầy chữ ‘Ngươi mau hỏi ta đi, mau hỏi ta đi’.

Long Khuyết không có hứng thú, lười để ý đến, Nam Chi bĩu môi, tức giận nói: “Ngươi có con rồi.”

Long Khuyết trực tiếp phản bác nói: “Ngươi mới có con, lão tử là nam, sao có thể có thai.”

Nam Chi cười hắc hắc, hai má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu, cô cười trộm, nói với Long Khuyết: “Không phải ngươi có thai, là Diêu Xu có thai, ngươi phải làm cha nha, ngươi là cha của đứa trẻ.”

Nam Chi đối với chuyện Diêu Xu có thai cũng không hề tức giận, càng thêm tò mò, Diêu Xu sinh bảo bảo, sẽ là hình người, hay là một quả trứng rồng.

Long Khuyết có con, là có Yêu Vương tương lai, Nam Chi nghĩ, dựa theo quan hệ của loài người, cô cũng là mẹ của đứa trẻ nha!

Ya, (^-^)V!

Nam Chi cực kỳ hưng phấn, cô sắp làm mẹ!

Lần đầu tiên làm mẹ đấy!

Nam Chi cảm thấy thế giới này cũng không tồi đâu, cô kết hôn, còn làm mẹ!

Thật tuyệt!

Chìm đắm trong trò chơi gia đình.

“Mẹ kiếp!” Long Khuyết trực tiếp nhảy lên, “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, ta và Diêu Xu khi nào……”

Cùng một người phàm, đầu óc hắn cũng không có vấn đề.

“Cái gì, Diêu Xu mang thai, là của ngươi?” Tuyên Thanh đi vào, nghe thấy lời Nam Chi nói, sắc mặt thay đổi rõ rệt, lập tức dùng ánh mắt dò xét Long Khuyết.

Long Khuyết cảm thấy mình oan uổng muốn chết, “Không phải, thật sự không phải ta.”

Nam Chi khẳng định: “Nhất định là ngươi.”

Long Khuyết trợn trắng mắt, sắc mặt Tuyên Thanh rất nghiêm túc, nghiêm túc hỏi Long Khuyết, Long Khuyết kêu oan, nói mình chưa từng chạm vào Diêu Xu.

Đầu óc hắn hẳn phải có vấn đề, chạm vào người phàm?

Đầu óc hắn còn chưa hồ đồ tới mức ấy.

Nam Chi sai Mai Ngọc gọi thị nữ kia tới, thị nữ tới rồi, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Long Khuyết, nơm nớp lo sợ, “Quân thượng, quân thượng đúng là có ở cùng Diêu Xu cô nương một đêm.”

Long Khuyết cũng có chút mờ mịt, “Không thể nào, sao ta lại không có ấn tượng gì.”

Tuyên Thanh lại hỏi: “Làm sao ngươi biết Diêu Xu mang thai?”

Thị nữ nói: “Nô tỳ nhìn thấy Diêu Xu cô nương nôn mửa, nữ tử người phàm đều có kinh nguyệt, nhưng Diêu Xu cô nương đã hai tháng không có tới ngày.”

Nam Chi và Tuyên Thanh lập tức nhìn về phía Long Khuyết, Long Khuyết còn mờ mịt hơn tất cả mọi người, liên tục xua tay, “Ta không phải, ta không có, các ngươi nói bậy.”

Tuyên Thanh hỏi thị nữ: “Ngươi chắc chắn là quân thượng sao?”

Thị nữ gật đầu, “Nô tỳ nhìn thấy chính xác là quân thượng.”