Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 469: Tiểu Quân Hậu (74)



Edit: Kim

Rút sợi tơ của khế ước máu ra, đơn giản như vậy sao?

Long Khuyết nói: “Không thể nào, nếu đơn giản như vậy, tại sao những yêu quái kia lại không phản kháng?”

Bắt yêu sư có thực lực, nhưng so với yêu quái, vẫn yếu hơn nhiều, yêu quái có thể trực tiếp ấn bắt yêu sư xuống, lấy ra là được.

Thủ lĩnh nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng thưa thớt, “Đương nhiên không đơn giản như vậy, bởi vì sợi tơ đỏ kia là vật thể sống, nếu bắt yêu sư không muốn, sợi tơ đỏ có thể trốn ở bất cứ đâu trong cơ thể, không để người ta tìm được, nếu yêu quái nhất quyết muốn lấy ra, đầu tiên phải tìm được sợi tơ đỏ.”

“Nếu làm tổn thương tới bắt yêu sư, giết chết bắt yêu sư, yêu quái cũng sẽ chết ngay lập tức.”

Ba người:……

Long Khuyết thở ra một hơi, không dễ tìm, nhưng có cách vẫn tốt hơn là không có.

Long Khuyết uy hiếp thủ lĩnh: “Nếu ngươi nói dối, ta sẽ diệt trừ đám bắt yêu sư các ngươi.”

Thủ lĩnh rút ra một điếu thuốc, phớt lờ Long Khuyết, chỉ là ánh mắt vẫn đảo quanh cổ tay Long Khuyết.

Long Khuyết kéo mu bàn tay về phía sau lưng, có chút ý vị lạy ông tôi ở bụi này.

Tuyên Thanh rất có lễ phép mà nói: “Đa tạ đã giải đáp thắc mắc.” Sau đó mang theo một lớn một nhỏ rời khỏi nơi ở của bắt yêu sư.

Ba người vừa đi khỏi, nhóm bắt yêu sư đã lập tức vây tới bên cạnh thủ lĩnh, dò hỏi ba người kia tới đây làm gì.

Thủ lĩnh cũng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn về phía bóng lưng của ba người vừa rời đi.

Liễu Cơ áy náy lắp bắp nói: “Đều tại ta không tốt, ta vậy mà lại dẫn yêu quái tới nơi ở của bắt yêu sư.”

Hóa ra không chỉ nữ tử xinh đẹp sẽ gạt người, mà ngay cả nam tử xinh đẹp cũng như vậy.

Những người khác cũng sôi nổi chỉ trích Liễu Cơ, thủ lĩnh chỉ nói: “Cho dù hắn có nhận ra, cũng chưa chắc có thể đánh lại được, nói không chừng còn không thể trở về được.”

“Liễu Cơ, trong vòng 5 năm không được ra ngoài bắt yêu, nỗ lực tu luyện đi.”

“Rõ.” Liễu Cơ cực kỳ áy náy, nếu không phải có thủ lĩnh, hắn đã gây họa cho toàn bộ bắt yêu sư, mang tới tai nạn cho cả thôn.

Ra khỏi nơi ở của bắt yêu sư, Long Khuyết sốt ruột nói: “Bây giờ chúng ta đi tìm Diêu Xu, nhanh chóng giải trừ khế ước.”

Long Khuyết bây giờ đến một giây cũng không thể chờ được.

Tuyên Thanh từ trong tay áo thả ra rất nhiều con chim nhỏ, bay đi thật xa, hắn nói: “Trước tiên chờ tin tức đã.”

Long Khuyết sốt ruột hỏi: “Phải chờ bao lâu?”



Tuyên Thanh lắc đầu, “Không biết, cứ chờ đi, không nên sốt ruột, cho dù không thể tìm thấy ngay, nhưng vẫn còn thời gian mấy thập niên, nhất định có thể tìm được.”

Nam Chi cũng không nóng vội, hỏi, “Ngươi cảm thấy Diêu Xu có giải trừ khế ước với ngươi không?”

Long Khuyết hỏi lại: “Tại sao lại không giải trừ với ta, dựa vào cái gì mà không giải trừ với ta?”

Long Khuyết tự tin hỏi lại, khả năng Diêu Xu cự tuyệt hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Long Khuyết.

Không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nam Chi có chút cạn lời, cũng có chút ghét bỏ, “Người ta còn đang tức giận đấy, ngươi muốn biến người ta thành yêu quái đấy.”

Long Khuyết nói thẳng: “Bây giờ ta cũng không dám biến nàng ta thành yêu quái, không phải đã có cách rồi sao, ta cũng không muốn giết nàng ta, chỉ là biến nàng ta thành yêu quái.”

Nam Chi:……

Luôn có cảm giác có chỗ không đúng lắm.

Đám chim nhỏ Tuyên Thanh thả ra không có một con nào trở về, mấy ngày trôi qua, một chút tin tức cũng không có, khiến sắc mặt của Tuyên Thanh cũng trở nên khó coi.

Long Khuyết hỏi: “Chẳng lẽ Diêu Xu không ở nhân gian?”

Tuyên Thanh nhíu mày, “Chờ một chút đi.”

Không thể nào, không thể đến một con cũng không trở về được, cho dù có không có tin tức, thì đám chim chóc cũng nên trở về rồi.

Vẫn luôn không có tin tức, ngược lại Tuyên Thanh càng thêm khẳng định, Diêu Xu đang ở nhân gian.

“Pi pi pi……” Một con tiểu tước bay trở về, ríu rít kêu lên với Tuyên Thanh, Tuyên Thanh nở nụ cười, nói với Long Khuyết: “Tìm được rồi, đi theo con chim đi.”

“Ngẩng……”

Long Khuyết trực tiếp hóa thành kim long, Nam Chi và Tuyên Thanh nhảy lên lưng rồng, bay giữa những đám mây.

Ngẫu nhiên, có một người phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một con rồng trên không trung, vội vàng nói với người bên cạnh, nhưng ngẩng đầu lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng của kim long.

Mọi người đều không tin, người đầu tiên nhìn thấy có giải thích cũng vô dụng, rõ ràng hắn đã nhìn thấy, thật sự đã nhìn thấy.

Con chim đưa ba người tới một thị trấn nhỏ non xanh nước biếc, trấn nhỏ này rất thanh bình, Long Khuyết hóa thành người, ba người đi vào trong trấn, đi theo chim nhỏ tới một sân viện.

Long Khuyết lập tức giơ tay gõ cửa, tiếng gõ gấp gáp vang vọng.

“Ai vậy…….”

Một giọng nữ quen thuộc vang lên, ngay sau đó là tiếng kẽo kẹt mở cửa, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Diêu Xu, còn có cái bụng căng tròn của Diêu Xu, bụng Diêu Xu đã rất lớn, còn lớn hơn cả bụng của một sản phụ bình thường sắp tới kỳ sinh nở.



“Các ngươi……” Diêu Xu nhìn thấy Long Khuyết, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng che kín bụng, sau đó bành một tiếng đóng cửa lại, Long Khuyết lập tức dùng tay giữ cửa, hắn nhìn chằm chằm vào bụng Diêu Xu, vẻ mặt có chút vi diệu.

Long Khuyết không màng tới sự ngăn cản của Diêu Xu, trực tiếp đi vào sân, Diêu Xu dùng tay đỡ bụng, trông như muốn khóc lại không khóc, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ cùng u oán.

“Người tới là khách, mời vào.” Một giọng nói thanh lãnh vang lên.

Tuyên Thanh nhìn thấy một vòng tròn thi thể chim nhỏ quanh chân Long Tuy, sắc mặt trầm xuống.

Hắn giết nhiều chim như vậy, tại sao lại thả một con.

Hắn biết bọn họ tới, còn để chim nhỏ đưa bọn họ tới.

Long Tuy nhìn thấy Nam Chi, nở nụ cười, “Đã lâu không gặp.”

Nam Chi cười tủm tỉm, “Đã lâu không gặp.”

Nhìn thấy Long Tuy, tay Long Khuyết lập tức hóa thành móng rồng sắc bén, muốn giết chết Long Tuy.

Đối mặt với đòn công kích của Long Khuyết, Long Tuy đứng yên bất động, Diêu Xu dang rộng hai tay chắn trước mặt Long Tuy, giống như gà mái bảo vệ con.

“Ngươi……” Long Khuyết vội vàng thu hồi móng vuốt, khó hiểu nhìn Diêu Xu, “Ngươi, ngươi che chở cho hắn, đầu óc ngươi có minh mẫn hay không?”

Diêu Xu chỉ nói: “Khoảng thời gian này đều là Long Tuy bảo vệ ta, thay ta chuẩn bị rất nhiều đồ nuôi nấng đứa con trong bụng.”

Long Tuy gật đầu, “Đúng rồi, nói như thế nào nhỉ, ta cũng là ân nhân cứu mạng của Diêu Xu.”

Long Khuyết không nhịn được mà nhắc nhở, “Hắn không có ý tốt.”

Diêu Xu lại bình tĩnh mà nói: “Hắn có lẽ là không có ý tốt, nhưng ngươi thì có ý tốt sao, không phải ngươi muốn biến ta thành yêu quái sao?”

Long Khuyết nghẹn lời, cũng có chút đuối lý, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ta đã tìm ra cách giải trừ khế ước, chúng ta giải trừ khế ước đi.”

“Ồ!” Long Tuy nhướng mày, “Có thể giải trừ khế ước máu sao, là cách gì?”

Trên mặt hắn tràn ngập vẻ hứng thú, giống như một đứa trẻ tò mò.

“Cách giải trừ khế ước?” Sắc mặt của Diêu Xu trở nên vô cùng trắng bệch, ôm bụng lùi về phía sau hai bước.

“Ngươi tìm ta, là vì giải trừ khế ước?” Ánh mắt Diêu Xu ảm đạm nhìn Long Khuyết, “Nếu không phải vì khế ước, thậm chí ngươi còn lười đến tìm ta.”

Nam Chi nói với Diêu Xu: “Giải trừ khế ước không tốt sao, ngươi sẽ không phải biến thành yêu quái nha.”

Biến thành yêu quái rất đau.

Nói thật, Nam Chi còn cảm thấy vui thay cho Diêu Xu đấy, rốt cuộc Diêu Xu cũng là con người, rất yếu ớt, bị chi phối.