Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 479: Tiểu Quân Hậu (Xong)



Edit: Kim

Hệ thống chiếu giao diện tới trước mặt Nam Chi.

Số hiệu: 1

Họ tên: Quý Nam Chi

Tuổi: 3

Cấp bậc: Sơ cấp

Điểm tích phân: 1000

Điểm kinh nghiệm EXP: 2100+200

Giá trị linh hồn: 100

Giá trị mị lực: 95+5

May mắn: 65+5

Trí tuệ: 60+5

Thể lực: 30+5

Danh vọng: 1700+1000

Công đức: 2500+600

Kỹ năng: Oa oa oa (Người lớn không thể làm lơ tiếng khóc của trẻ em.), nói là làm ngay ( cấp thấp: mang bản chất miệng quạ đen, có tỷ lệ giết chết quân địch, nhưng cũng có tỷ lệ giết chết quân ta, có thể thăng cấp.), trật tự giả cấp thấp (quy tắc của trật tự nằm ở sự thành lập và hủy diệt).

Danh hiệu vinh dự: Thiên Sơn Đồng Mỗ, Đứa con hoang dã của bầu trời (Hướng đi hoang dã là hành trình trở về tâm linh và là hành trình tìm về cội nguồn.), Ngôi sao nhỏ (Một ngày nào đó, ngôi sao vừa nhỏ vừa đen này sẽ tỏa sáng lấp lánh, lộng lẫy bắt mắt.), Người gần gũi động vật (Có thể đến gần động vật, có thể xoa dịu động vật đang hung hãn với tỷ lệ nhất định.)

Vật phẩm: Bí kíp võ công thất truyền (xuất hiện ở vị diện võ thuật cấp thấp, thật rác rưởi, thật thô sơ!), gấu bông nhỏ (Đồ chơi của trẻ con, gánh vác đủ loại cảm xúc của trẻ con.)

Nhiệm vụ giả Quý Nam Chi hoàn thành nhiệm vụ, mức độ hoàn thành 100%, đạt được 500 điểm tích phân, 20 điểm thuộc tính, 1000 điểm danh vọng (Yêu tộc khát máu), 300 điểm công đức (Tích lũy từ thế giới trước), nhận được vật phẩm hạt giống hoa lan u minh.

Nam Chi vừa nghe nói tới hạt giống hoa lan u minh, vô cùng vui mừng, liên tục nói: “Ca ca, ca ca, nhanh cho ta một cái chậu hoa, ta muốn trồng ra một Yên Phi.”

Trồng ra một Yên Phi??

Hệ thống nói: “Đây không phải là hạt giống thật, mà là một hạt giống ý niệm, là loại ở trong ý thức của ngươi.”

“Ngươi thật lòng thích Yên Phi, Yên Phi lấy năng lượng của mình chia cho ngươi một ít.”



Nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng Nam Chi cũng không hiểu lắm, hỏi: “Là có ý gì, ta sẽ biến thành hoa lan u minh sao?”

Hệ thống: “Ngươi là người, không phải hoa, nhưng sẽ có được một ít năng lực của hoa lan u minh, ví dụ như có được bộ rễ, có được nhụy hoa, có năng lực tiêu hóa độc tố, có khả năng còn thích uống trà sữa máu.”

“Wow wow wow!!” Nam Chi ôm thú bông, hưng phấn nhảy dựng lên, “Yên Phi tỷ tỷ đúng là người tốt, nàng là người tốt, nàng thật tốt.”

Hệ thống: “Có lẽ là vì không có người nào thật lòng thích nàng, yêu nàng đi.”

Tất cả mọi người đều coi nàng là công cụ hình người, Yêu Vương càng không để ý tới nàng.

Một đứa trẻ dùng trái tim thuần khiết mà thích nàng, thích thân thể của nàng, thích năng lực của nàng.

Nam Chi hưng phấn hỏi: “Ca ca, ca ca, ta sẽ trở nên lợi hại giống Yên Phi tỷ tỷ sao?”

Hệ thống dội xuống một gáo nước lạnh, “Cho dù ngươi có năng lực này, nhưng cũng không phải thế giới nào cũng có thể dùng.”

“Hơn nữa, đây chỉ là một hạt giống ý niệm, ngươi cần phải dùng ý thức nuôi nấng hạt giống này, làm hạt giống dung hợp với ngươi, khi đó ngươi mới có thể hoàn toàn nắm giữ được năng lực này.”

Nam Chi càng vui vẻ, thậm chí còn uống hết gáo nước lạnh mà hệ thống vừa dội xuống, “Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Vốn tưởng rằng chẳng có gì, không ngờ còn có bất ngờ lớn như vậy, bất luận là có đổ xuống bao nhiêu nước lạnh, cũng đều có thể đun sôi.

Hệ thống:……

Niềm vui của trẻ con thật đơn giản.

Nam Chi lập tức ngẩng đầu lên, nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, mau đưa hạt giống vào trong đầu ta đi.”

Hệ thống:……

Nghe thành ‘Mau ném vào trong miệng ta đi’.

Hệ thống đặt hạt giống vào trong ý niệm của Nam Chi, đây là một hạt giống trắng tinh, gần như trong suốt, lơ lửng trong ý niệm của Nam Chi.

Nam Chi dùng ý thức, tò mò mà nhìn, hỏi: “Ca ca, ta nên làm thế nào?”

Hệ thống nói: “Dùng ý niệm nuôi nấng, là dùng ý niệm đi đụng chạm, đụng chạm nhiều, sẽ có thể dung hợp lẫn nhau, ngươi cũng có thể hoàn toàn nắm giữ được.”

Nam Chi nghe xong, lập tức dùng xúc tua của ý niệm chạm vào hạt giống, hạt giống ong ong ong rung động, đem ý niệm của Nam Chi bắn ngược trở về, đầu óc Nam Chi ù đi.

Nam Chi ôm đầu, cảm thấy rất là khó chịu, “Ca ca, tại sao lại như vậy?”

Hệ thống: “Đây không phải là đồ của bản thân ngươi, muốn dung hợp lại với nhau, cũng không phải chuyện dễ dàng, cần dùng nước tinh tế mài dũa, ngươi rảnh rỗi thì mài dũa một chút, đừng chạm vào hạt giống một cách thô bạo.”

Nam Chi ồ một tiếng, một lần nữa chạm vào hạt giống, động tác cũng cẩn thận hơn nhiều, lực bắn ngược trở ra của hạt giống đã nhỏ đi nhiều, Nam Chi cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Nam Chi giống như đã tìm được món đồ chơi mới, tất cả sự chú ý đều đặt ở hoa lan u minh, nhưng không được bao lâu, đã cảm thấy mệt mỏi, mắt cô nổi đầy sao, “Ca ca, ta mệt quá.”



Hệ thống: “Đây là hiện tượng bình thường, sử dụng lực tinh thần và ý niệm quá mức, sẽ mệt mỏi.”

Nam Chi ồ một tiếng, thật sự không chịu nổi nữa, ôm gấu bông nhỏ ngủ rồi.

Ngủ dậy tinh thần tràn trề rồi, lại bắt đầu đi dung hợp hạt giống.

Mệt mỏi thì đi ngủ, tỉnh dậy lại làm tiếp.

Nhìn Nam Chi hứng thú bừng bừng, hệ thống không nhịn được hỏi: “Ngươi thích uống trà sữa máu tới vậy sao?”

Như thế nào lại không hề có một chút gánh nặng tâm lý nào, bắt đầu thích uống máu.

Cũng không biết có phải ở trong thế giới kia quá lâu, đã làm đứa nhỏ này bị ảnh hưởng bởi tập tính của hoa lan u minh.

Nam Chi lập tức gật đầu, “Thích nha, ta càng thích hoa lan u minh hơn, rất đẹp, cũng rất lợi hại!”

Chủ yếu là, Nam Chi lần đầu tiên có được năng lực như vậy, người bạn nhỏ có được siêu năng lực, có thể hiểu được là hưng phấn tới cỡ nào!

Vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại thật nhiều lần, hệ thống nói: “Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi, trong chốc lát chưa thể dung hợp được đâu, làm nhiệm vụ đi.”

Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Thời điểm ta làm nhiệm vụ, có thể dung hợp được không?”

Hệ thống: “Có thể, nhưng lúc làm nhiệm vụ, nên đặt lực chú ý ở nhiệm vụ, làm nhiệm vụ sẽ gặp phải đủ các loại nguy hiểm, muốn dung hợp, vẫn là chờ tới khi trở về không gian hệ thống đi.”

Nam Chi ngoan ngoãn nói: “Ta nghe ca ca, bây giờ làm nhiệm vụ đi.”

Hệ thống: “Được.”

Nam Chi tiến vào một thế giới, còn đang mơ mơ màng màng, bên tai là tiếng quát tháo ầm ĩ, tiếng ồn ào, tiếng mắng chửi người, xen lẫn tiếng đập vỡ đồ đạc.

Nam Chi mở mắt ra, nhìn thấy mình đang được một người phụ nữ ôm lấy, đôi mắt người phụ nữ này đỏ bừng, dùng ánh mắt thù hận nhìn những người vây quanh mình, vẻ mặt dữ tợn.

Mà những người xung quanh, đều dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn đôi mẹ con này.

Những ánh mắt kia thật sự rất chán ghét, giống như đang nhìn một đồ vật ghê tởm, dơ bẩn.

Trong đó có một người đàn ông chán ghét nói: “Nói với cô ta làm gì, cô ta đã không thể thay đổi rồi, ham hư vinh như vậy, trực tiếp phong sát đi.”

Người đàn ông này còn nhìn về phía một người đàn ông khác đang ngồi, “Phong Vân Đình, anh sẽ không luyến tiếc người phụ nữ này đi, rốt cuộc cô ta cũng đã đi theo anh nhiều năm, còn sinh cho anh một đứa con.”

Người đàn ông tên Phong Vân Đình này trông rất thành thục ổn trọng, lãnh khốc tuấn lãng, nghe vậy thì chán ghét nhìn người phụ nữ và đứa trẻ trong ngực cô, vẻ mặt đen đủi.

Phong Vân Đình lạnh lùng nói: “Tùy các người xử lý.”

Người phụ nữ không thể tin được mà nhìn hắn, “Phong Vân Đình, anh chán ghét tôi, nhưng đứa trẻ đã làm gì sai?”