Nam Chi cảm nhận được cơ thể dì đang ôm mình run lên, phẫn uất chất vấn người đàn ông, Nam Chi theo ánh mắt cô ấy nhìn lại, người đàn ông này, người đàn ông này, là cha cô sao?
Tình huống bây giờ là như thế nào?
Phong Vân Đình thờ ơ liếc qua Nam Chi, vẻ mặt trở nên khó coi, “Cô không nhắc tới đứa nhỏ này còn tốt, đứa nhỏ này đã bị cô dạy hư, tuổi còn nhỏ đã vô cùng độc ác.”
Lời này, lời này Nam Chi không thích nghe.
Cô mở miệng nói: “Ông nói mẹ tôi giáo dục không tốt, ông đã từng dạy dỗ tôi chưa, ông còn chưa từng dạy dỗ tôi, chỉ biết nói người khác làm không tốt.”
Hệ thống:……
Sao mà vừa mới tới đã liều lĩnh như vậy rồi.
Đừng quên, bây giờ ngươi cũng không phải là tiểu hoa lan u minh đâu.
Sắc mặt Phong Vân Đình càng thêm lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Cha nhất định sẽ dạy dỗ con, từ nay về sau, con không được gặp lại người mẹ độc ác này nữa.”
Người phụ nữ thất thanh nói: “Anh muốn cướp Nhan Nhan đi sao, không phải chúng ta đã thỏa thuận xong rồi sao, sau khi chúng ta chia tay, con bé đi theo tôi.”
“Đúng là chúng ta đã thỏa thuận xong, nhưng cô đã làm trái với thỏa thuận của chúng ta, cô hết lần này tới lần khác ra tay với Lăng Kiều, tôi không thể tha thứ cho cô được nữa.”
“Lăng Kiều, Lăng Kiều……” Người phụ nữ oán hận quét mắt nhìn những người ở đây một vòng, “Trong lòng các người chỉ có Lăng Kiều, hận không thể giết chết tôi.”
“Cô còn không biết ăn năn, lúc nào cũng nhắm vào Lăng Kiều, quả thực đã hết thuốc chữa.” Một người đàn ông không nhịn được mà lớn tiếng mắng người phụ nữ.
Người phụ nữ chế nhạo, “Các người chỉ nhìn thấy tôi nhằm vào Lăng Kiều, lại không nhìn thấy Lăng Kiều nhằm vào tôi, cô ta nhằm vào tôi, tôi chỉ đánh trả, vậy là tôi đã sai rồi, chẳng lẽ tôi nên buông tay để mặc cho cô ta đánh.”
Phong Vân Đình nghe thấy Khổng Chân nói như vậy, chỉ lắc đầu nói: “Không thể cứu chữa.”
Khổng Chân mỉm cười mỉa mai nhìn người đàn ông, ôm lấy đứa trẻ muốn đi, Phong Vân Đình nói: “Đứa trẻ ở lại, cô đã dạy dỗ đứa trẻ thành không phân biệt được phải trái, cô còn muốn tiếp tục hại nó sao?”
Mấy người hầu tiến lên, cướp lấy đứa trẻ từ trong tay Khổng Chân, sắc mặt Khổng Chân thay đổi, muốn cướp lại đứa trẻ, nhưng bất lực.
Khổng Chân hét lên với kẻ đầu sỏ: “Phong Vân Đình, anh đúng là đồ khốn.”
Phong Vân Đình không muốn tiếp tục nhìn thấy kẻ thua cuộc cắn bừa, “Ném ra ngoài.”
Nhóm bảo mẫu đẩy Khổng Chân đi, Khổng Chân đi rồi vẫn quay đầu lại nhìn Nam Chi, Nam Chi giãy giụa, lại không thể thoát khỏi khống chế của người hầu.
Nam Chi hét lên: “Mẹ, mẹ phải sống tốt, con sẽ tới tìm mẹ.”
Khổng Chân đong đầy nước mắt, lúc trước bị nhiều người tấn công như vậy, cô cũng chưa từng rơi nước mắt.
“Haiz, người phụ nữ độc ác kia đã đi rồi, không khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.” Một người đàn ông nói.
Nam Chi quay đầu nhìn người đang nói chuyện, tuổi hắn không lớn, mái tóc đỏ chói mắt, nhưng kết hợp với khuôn mặt tinh xảo cùng khí chất trẻ trung, lại tạo nên một vẻ cá tính.
Thiếu niên tóc đỏ trừng mắt nhìn Nam Chi một cái, “Nhìn cái gì mà nhìn, ánh mắt của mày cũng đáng ghét như của mẹ mày vậy.”
Nam Chi:……
Thật thô lỗ!
Nam Chi rất nghi hoặc, tại sao lại có nhiều người không biết lễ phép như vậy, các người chưa từng được dạy phải lễ phép sao?
Các người bỏ qua cái này, trực tiếp lớn lên sao?
Nam Chi tức giận hừ một tiếng: “Tóc đỏ của anh thật là xấu.”
Thiếu niên tóc đỏ tức chết rồi, còn dám vũ nhục tóc của hắn, đứa nhỏ này thật là đáng ghét.
“Khổng Nhan, lại đây.” Phong Vân Đình gọi Nam Chi.
Nam Chi ngáp dài, “Con mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Sắc mặt Phong Vân Đình có chút khó coi, có lẽ là một người cha, lại không có chút tôn nghiêm trước mặt con cái.
Phong Vân Đình chỉ nói: “Đưa con bé đi ngủ.”
Căn phòng rất rộng, bên trên bày đầy các loại thú bông, Nam Chi đột nhiên nhớ tới thú bông gấu bông nhỏ của mình, cô nói với hệ thống: “Ca ca, thế giới này có thể mang gấu bông nhỏ tới không?”
Hệ thống: “Có thể.”
Hầu gái đắp chăn lên người Nam Chi, nhìn thấy Nam Chi đã nhắm mắt đi ngủ mới đi ra ngoài.
Hầu gái nhìn đứa trẻ đang nhắm mắt, trong mắt có chút khinh thường, có một người mẹ như vậy, đứa trẻ này cũng làm người ta chán ghét.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nam Chi mở mắt ra, phát hiện trong ngực mình là gấu bông nhỏ đã sờn rách, nhưng trên người gấu bông nhỏ lại đang mặc một bộ quần áo mới tinh, trông có chút quái dị.
Nam Chi nói: “Ca ca, truyền cốt truyện cho ta đi.”
Hệ thống: “Được.”
Câu chuyện này kể về một người xuyên sách, xuyên thành pháo hôi, cô không lập tức tìm đường chết, mà ngược lại bình thản đón nhận mọi chuyện, không ngờ lại nổi tiếng trong giới giải trí, không giống trong sách đi đắc tội lão đại, mà là đi lấy lòng, trở thành đoàn sủng.
Khổng Chân vốn là nữ chính, nhưng lại là một đóa hắc liên hoa tâm cơ, dưới hành động của người xuyên sách, cô hắc hóa, trở thành một người độc ác.
Danh tiếng của Khổng Chân cực nát, ở trong giới giải trí vì tăng độ nổi tiếng mà đi cửa sau, bị bao nuôi, còn có con ngoài giá thú.
Làm cái gì cũng bị người xem cảm thấy là bụng dạ khó lường, tâm cơ sâu nặng.
Mấu chốt là Khổng Chân còn bị chính kim chủ của mình vứt bỏ, chính là người đàn ông tên Phong Vân Đình kia.
Thân thể này tên là Khổng Nhan, là con của Phong Vân Đình và Khổng Chân, cô là con ngoài giá thú.
Khi Nam Chi tới thế giới này không phải là thời cơ tốt, bây giờ Khổng Chân đã mang tiếng xấu, cảnh tượng trong phòng khách biệt thự kia, chính là từ bỏ Khổng Chân, hoàn toàn phong sát Khổng Chân.
Có tổng tài bá đạo Phong Vân Đình, có đạo diễn có địa vị cao trong giới, còn có ảnh đế doanh thu phòng vé hàng chục tỷ.
Về phần chàng trai tóc đỏ, cũng là ca sĩ thế hệ mới, rất được yêu thích.
Những người này, đều đứng về phía người xuyên sách, trước kia, những người này đều là bạn của Khổng Chân.
Người xuyên sách tới, vạch trần việc nuôi cá của Khổng Chân, chuyện cô ái muội với nhiều người, hơn nữa còn là tiết lộ trong một gameshow.
Người xuyên sách đã đọc tiểu thuyết, tất nhiên biết rất nhiều tin tức, trước đây đã gây dựng được hình tượng nói đâu trúng đó, chỉ cần cô nói một minh tinh có vấn đề, tin tức sẽ bị khui ra.
Ví dụ như bí mật kết hôn, ví dụ như trốn thuế, các hành vi trái pháp luật khác.
Nhiều chuyện như vậy, đương nhiên khán giả rất tin tưởng, hơn nữa cô luôn tỏ ra là bộ dạng cá mặn lười biếng, trừ phi có người chọc tới cô, cô mới nói…….
Trên một cái gameshow, người xuyên sách nói như vậy, mọi người đều tin, Khổng Chân bị gắn biệt danh là vua biển cả.
Bị nhắm đến, Khổng Chân đương nhiên muốn đánh trả, kết quả càng làm càng sai, trở thành trò hề.
Khiến bản thân vô cùng chật vật, người xuyên sách nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của Khổng Chân, tặc lưỡi hai tiếng, nữ chính cũng chỉ là một đóa hắc liên hoa mà thôi.
Khổng Chân cũng không phải thánh nhân, bị người ta chọc, đương nhiên phải đáp trả, hai người đánh tới đánh lui, nhưng đại đa số thời điểm, đều là Khổng Chân thua.
Con người một khi thua đỏ con mắt, bộ dạng sẽ rất khó coi, đặc biệt là từng người từng người bên cạnh mình bắt đầu bị lung lạc đi tới bên kia, còn dùng ánh mắt rất thất vọng mà nhìn mình, Khổng Chân sao có thể chịu nổi.
Bà đây muốn đánh mày, muốn đấu thì đấu đi.
Cứ đấu tới đấu lui như vậy, danh tiếng của Khổng Chân càng ngày càng kém, ngược lại đối phương càng ngày càng nhiều fans, giá trị thương mại ngày càng tăng cao.
Các fan rất ngưỡng mộ cô nằm yên, còn được người ta chiều chuộng.