Đương nhiên, trong đó cũng có không ít người quạt gió thêm củi.
Lúc này mới được bao lâu, vậy mà chuyện này đã bị lan truyền trên mạng.
Cô đã như vậy, vẫn còn nhìn chằm chằm vào cô, muốn đóng đinh cô.
Thật ra Khổng Chân cũng không có bao nhiêu cảm giác uất ức, chỉ có cảm thán thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
Ngươi thọc ta một kiếm, ta chém ngươi một đao, chỉ là kỹ năng không bằng ngươi mà thôi.
“Mẹ ơi, trên đó viết cái gì vậy?” Nam Chi ở phía sau Khổng Chân, vươn cổ nhìn vào điện thoại.
Khổng Chân cất điện thoại đi, nói với con gái: “Không có gì, mẹ xem tin tức.”
Nam Chi nói: “Bọn họ lại đang mắng mẹ sao?”
Sắc mặt Khổng Chân cứng lại một chút, “Không có.”
Nam Chi nói: “ Con biết hết, cha lúc nào cũng nói xấu về mẹ.”
Khi nói về Khổng Chân, Phong Vân Đình luôn là chê bai, lúc nào cũng nói xấu về mẹ đứa trẻ trước mặt đứa trẻ.
Khổng Chân chỉ nói: “Không sao.”
Trong lòng Khổng Chân cười nhạo, Phong Vân Đình cho rằng hạ thấp cô, là có thể thoát khỏi sự thật bọn họ từng ở bên nhau.
Anh ghê gớm, nhưng không phải anh còn từng ở bên một người tồi tệ như tôi sao.
Tôi là quá khứ anh không thể xóa đi được, tôi có tồn tại.
Ồ, đột nhiên anh quay đầu là bờ, phát hiện ra tôi là một người kém cỏi cỡ nào, anh ghê gớm, anh thanh cao.
Nhưng Khổng Chân sẽ không ở trước mặt đứa trẻ công kích cha cô, đứa trẻ không thể lựa chọn cha mẹ cho mình.
Kết quả cũng chỉ là biết được cha mẹ mình rất kém cỏi, thậm chí còn trách móc sang đứa trẻ, như vậy có lợi ích gì đâu.
Khổng Chân dỗ đứa trẻ: “Mau ngủ đi.”
Nam Chi nói lại những lời đã từng nói với cha một lần, sợ có người làm hại tới mình.
Vẻ mặt của Khổng Chân lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Có người theo dõi con sao, trông như thế nào, là nam hay nữ?”
Khổng Chân biết có một số người, phóng những cảm xúc bệnh hoạn của mình lên nhân vật của công chúng mà họ thích, nhưng nếu nhân vật công chúng không phù hợp với trí tưởng tượng, sinh ra xung đột, thì hoặc là tự tẩy não, hoặc là tiêu diệt một trong hai cái đó.
Thích một người, nhưng người đó lại rất tồi tệ, có hai kết quả, một là chia tay, hai là tiếp tục ở bên nhau.
Nhưng hai kết quả này lại lôi kéo nhau, căn bản không có khả năng thống nhất, bắt buộc phải chọn một cái để không tiếp tục rơi vào trạng thái mâu thuẫn tâm lý.
Khổng Chân vô cùng coi trọng chuyện này, nói với Nam Chi: “Sau này con không được đi ra ngoài một mình, không được đi cùng người lạ, càng không được ăn đồ người lạ đưa.”
Nam Chi gật đầu, “Con biết rồi, con nghe lời mẹ.”
Khổng Chân vừa dỗ đứa trẻ, dưới ánh đèn mỏng manh yếu ớt, sắc mặt của cô dần trở nên nghiêm túc.
Tình hình hiện tại của cô, công ty đã sớm từ bỏ, có hai tòa núi lớn là Phong gia và Lăng gia tạo áp lực, công ty cũng phải nhìn vào tình hình thực tế, hơn nữa việc chống cự cũng không mang lại lợi ích gì, dù sao thì cô cũng đã không còn giá trị.
Khổng Chân thực bình tĩnh mà nhìn nhận tình hình tàn khốc của mình, cô không oán giận bất kỳ kẻ nào, cũng không ôm hy vọng dựa dẫm vào bất kỳ kẻ nào, bởi vì cô không thể mang lại lợi ích cho người khác.
Những người bạn trước kia của cô, cũng lần lượt rời xa cô, đều vây quanh Lăng Kiều, Lăng Kiều thật tốt nha, cô không thể so được.
Lẻ loi một mình, chính là trạng thái hiện nay của Khổng Chân, Khổng Chân đã nỗ lực hết sức khống chế cảm xúc của mình, mới không rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Nhìn đứa trẻ ngủ say, trong lòng Khổng Chân thầm thở dài, quả thực là không nên sinh đứa trẻ ra.
Bây giờ gặp phải cục diện này, Khổng Chân hoàn toàn không tìm ra cách phá vỡ cục diện.
Nam Chi đã đến chỗ mẹ mấy ngày rồi, nhưng Phong Vân Đình cũng không gọi tới một cuộc điện thoại, cũng không hỏi một câu, tâm trạng vốn đang không tốt của Khổng Chân lại trở nên tồi tệ hơn.
Đúng là con chó trung thành của Lăng Kiều, ngay cả con của mình mà cũng không thèm để ý, nếu có thể, nói không chừng hắn còn muốn đứa trẻ này biến mất đi là tốt nhất.
Khổng Chân biết Phong Vân Đình là một người lãnh khốc vô tình, cũng biết mình ở trong lòng Phong Vân Đình không có địa vị gì, nhưng không ngờ ngay tới cả con hắn mà hắn cũng không thèm để ý.
Bây giờ hắn là hận không thể móc tim móc phổi ra cho Lăng Kiều, bộ dạng ‘mạng của anh đều cho em’ đó, hoàn toàn là sự mỉa mai đối với Khổng Chân, vô cùng mỉa mai.
Khổng Chân không nhịn được mà gọi điện thoại cho Phong Vân Đình, Phong Vân Đình chỉ nói một câu ngắn ngủi, hơn nữa còn tràn ngập ý trào phúng, “Đứa trẻ này, lúc trước là do cô nhất định muốn sinh ra.”
Khổng Chân nắm di động, toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra, cô cứ một hai phải đánh cược, một hai phải đánh cuộc, bây giờ liền thua rồi.
Trách ai bây giờ?
Chỉ có thể tự trách mình.
Lúc trước, cô thấp thỏm, cô do dự, đã biết trước tương lai sẽ như vậy, nhưng vẫn ôm hy vọng mong manh mà đánh cược.
Cô trông cậy vào mối quan hệ yếu ớt của mình, cô và Phong Vân Đình sẽ có tương lai tốt đẹp.
Sự thật đã chứng minh, tất cả sự do dự, lo lắng đều là dự đoán trước tương lai, là cô quá tham lam.
Nam Chi nhìn thấy mẹ khóc, lập tức kiễng chân lau nước mắt cho mẹ, “Mẹ đừng khóc.”
Nhìn đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, Khổng Chân vốn đang tuyệt vọng lại nảy lên một ý niệm, ôm lấy đứa trẻ, nhảy từ trên lầu cao xuống.
Nhưng mà, cảm giác không cam lòng lại nảy lên, dựa vào cái gì mà cô phải đi tìm chết, tại sao lại phải chết, cho dù có chết, cũng phải ôm kẻ thù chết chung.
Nam Chi có thể cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của mẹ, trong lòng rất sầu muộn, loại tình huống này quả thực quá khó khăn, mẹ không có công việc, không có tiền.
Cô là một đứa trẻ, không có công việc cũng không có tiền, nhưng Phong gia và Lăng gia lại có rất nhiều tiền, nhiều đến mức không thể so sánh được.
Nam Chi còn phải đề phòng có người gây thương tổn đến mình, cô không thể chết được, một khi chết đi, mẹ sẽ hoàn toàn điên rồi, hoàn toàn bị hủy hoại.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, phải làm thế nào mới có thể đối phó với Phong gia và Lăng gia nha, phải khiến cho bọn họ không còn tiền.”
Hệ thống có chút vui mừng nói: “Bây giờ ngươi làm việc đã có thể nhìn ra điểm trọng tâm.”
Chuyện này căn bản vẫn là Phong gia và Lăng gia dùng quyền thế và tiền tài ra để đè ép người, nếu bọn họ không có quyền lực như vậy, liền không thể đè ép được Khổng Chân.
Nam Chi lại nói: “Mẹ ta không có tiền, bọn họ lại có rất nhiều tiền, chuyện này không công bằng.”
Công bằng, công bằng, con mẹ nó còn công bằng.
Hệ thống:……
Ngươi cho rằng đây là cuộc thi chạy bộ sao, tất cả mọi người đều giống nhau, đều chung khởi điểm, chung điểm kết thúc.
Nam Chi hỏi: “Phải làm thế nào mới được?”
Hệ thống ăn ngay nói thật: “Mẹ con hai người không có bất kỳ chút căn cơ nào, muốn đấu với bọn họ, rất khó.”
Nam Chi đột nhiên nghĩ tới cảnh sát, lập tức hỏi: “Bọn họ có phạm tội gì không, chúng ta có thể báo cảnh sát nha.”
Báo án là thứ tốt nhất.
Ngay đến Phong Vân Đình cũng không thể phản bác cảnh sát đâu.
Hệ thống:……
Đúng là đại hiếu!
Hệ thống chỉ nói: “Làm như vậy mẹ con hai người càng thêm nguy hiểm.”
Con người đều bị quyền lực và tiền tài tha hóa, vì tiền tài và quyền lực mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Nam Chi sâu kín thở dài, thật khó nha, cô liếc mắt nhìn Khổng Chân, “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ ở bên cạnh mẹ.”
Khổng Chân nhìn đứa trẻ như một bà cụ non, như được tiêm vào tim một chút sức mạnh, lại cảm thấy áy náy, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại phải đi theo cô chịu khổ, còn trở nên hiểu chuyện như vậy.
Đều là bị cực khổ ủ chín.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Nam Chi lập tức đi mở cửa, Khổng Chân muốn ngăn cô lại, trực tiếp mở cửa như vậy, lỡ như ngoài cửa là người xấu thì phải làm sao.