Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 493: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (12)



Edit: Kim

Trong quá trình quay chụp, đương nhiên có đủ loại chiêu trò, một số phân đoạn ngắn khiến Khổng Chân phải quay đi quay lại, thời điểm chơi trò chơi, cũng luôn chọn phải cái khó nhất.

Khổng Chân buông xuôi, chơi trò chơi không tốt, không sao cả, thua trò chơi bị phạt, cũng không sao cả!

Khổng Chân lười so đo, cũng không tức giận, thái độ rất có lệ, làm liên lụy tới người chơi cùng đội với cô.

Thái độ của Khổng Chân khiến tổ chương trình và các khách mời rất tức giận, những đoạn video ngắn này đều bị tung lên mạng.

Lập tức, một làn sóng chỉ trích nổ ra, nói Khổng Chân không chuyên nghiệp, người giống Khổng Chân, quả thực khiến người làm công tăng huyết áp.

Năng lực nghiệp vụ cực kém, vẫn là Lăng Kiều không so đo, cho cô công việc, vậy mà còn như vậy.

Sau đó, hợp đồng của Khổng Chân bị tung lên mạng, cư dân mạng nhìn thấy lập tức bùng nổ, cái loại thái độ, năng lực nghiệp vụ này, vậy mà còn có thể lấy được nhiều tiền như vậy, hơn nữa có rút lui giữa chừng, cũng có thể lấy được một nửa tiền.

Cái quái gì vậy?

Khó trách!

Khó trách Khổng Chân lại hành động du thủ du thực như vậy, chỉ cần cố gắng vượt qua, liền có thể cầm tiền chạy mất.

Cư dân mạng hoàn toàn hiểu được tâm lý buông xuôi của Khổng Chân, nhưng vấn đề là, cô lấy nhiều tiền như vậy, còn buông xuôi, là giống cái gì.

Tâm lý trượng nghĩa lập tức trỗi dậy.

Có thể nói, bất luận Khổng Chân có làm thế nào, cũng sẽ bị mắng, làm không tốt, buông xuôi như vậy, còn lấy nhiều tiền như vậy, dựa vào cái gì.

Nỗ lực làm tốt, chính là muốn thể hiện, chiếm màn ảnh, là tham lam, tràn ngập dã tâm.

Khổng Chân nhìn mưa gió trên mạng, bật cười, tham gia cái chương trình này, cô đã biết trước kết quả này.

Ngay cả hợp đồng cũng tuồn ra, Lăng Kiểu đúng là đủ nhẫn tâm.

Thật ra tiền của cô vẫn chưa tính là nhiều đâu, chi phí mời ca sĩ thế hệ mới, Sở ảnh đế còn cao hơn cô nhiều.

Bây giờ nhìn thấy cái hợp đồng này, chỉ sợ trong lòng còn lo sợ, phải giấu hợp đồng đi thôi, đừng để một ngày nào đó bị người khác tuồn ra.

Các khách mời nhìn thấy hợp đồng công khai trên mạng, cũng không có cảm giác vui vẻ thoải mái, chỉ có khó chịu.

Nhìn thấy hợp đồng của Khổng Chân, cư dân mạng cũng bắt đầu tò mò hợp đồng của các khách mời khác, muốn biết phí lên sân khấu của bọn họ.

Ngay cả một người tồi tệ như Khổng Chân cũng nhận được nhiều tiền như vậy, vậy những người khác, Sở ảnh đế, Địch Lạc thì sao?



Chỉ sợ sẽ càng nhiều đi.

Làm minh tinh đồng nghĩa với việc kiếm tiền, một con hát cũng được người ta săn đón, năng lực còn chưa đủ tốt.

Địch Lạc không nhịn được mà nhìn về phía Khổng Chân, chỉ trích nói: “Chính chị đăng hợp đồng lên mạng sao?”

Khổng Chân dùng ánh mắt thương hại nhìn Địch Lạc, “Tuổi còn nhỏ không phải là vấn đề, nhưng đầu óc không được thông minh………”

Có phải đầu óc Địch Lạc có vấn đề không, chẳng lẽ cô điên rồi sao, đăng hợp đồng lên mạng cho người ta mắng.

Khổng Chân hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình, cô không thể tiếp tục gây ra những chuyện tiêu cực nữa, cô bây giờ đã bị giới giải trí bài xích, thời gian dài, bị phía chính phủ phê bình, mới là dấu chấm hết cho sự nghiệp của cô.

Ảnh hưởng của cô thật sự quá xấu rồi.

Cô phải điên rồi, mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Địch Lạc hoài nghi nhìn Khổng Chân, “Thật sự không phải chị?”

Khổng Chân không khách khí nói: “Phải dùng óc heo của cậu mà suy nghĩ một chút, tại sao tôi lại phải làm như vậy?”

Hoàn toàn gây bất lợi cho mình, hành vi tự hủy này, cho dù cô có điên, cũng sẽ không làm.

Sở ảnh đế thật ra lại rất bình tĩnh, hắn nói với Địch Lạc: “Đừng trả lời mấy câu hỏi về hợp đồng trên mạng.”

Không thể nói, nói bản thân kiếm được rất ít tiền, nhưng hợp đồng đã ký, là chứng cứ vô cùng thiết thực, không thể nói dối, như vậy rất dễ bị người ta vạch trần.

Điều duy nhất có thể làm, chính là im lặng, không đáp lại.

Khổng Chân nhìn Sở ảnh đế, nếu nói đầu óc Địch Lạc không thông minh lắm, bị người ta nói vài lời dỗ đi, thì Sở ảnh đế chính là nhìn thấy cô đã thất thế.

Dứt khoát cắt đứt với cô, đứng về phía Lăng Kiều bên kia, trên thực tế chuyện này cũng hoàn toàn bình thường, Sở ảnh đế trở thành kẻ phụ họa cho Lăng Kiều.

Nếu vì lợi ích mà tránh xa cô thì cũng thôi, nhưng loại hành vi này thực sự làm người ta thấy ghê tởm.

Cô thật sự muốn nhìn xem, về sau Lăng Kiều có thể cho bọn họ loại tài nguyên gì.

Đã không còn kẻ địch này là cô, Lăng Kiều sẽ để ý tới những người này sao, căn bản là không thèm để ý.

Bởi vì bọn họ vô dụng.

Ngay cả dụ chó cũng chỉ ném xuống hai cục xương rồi cũng thôi.

Khổng Chân nói với Địch Lạc: “Cậu hỏi tôi, không bằng đi hỏi Lăng Kiều đi, tôi có tài đức gì, mà lớn tiếng thảo phạt tôi như vậy.”

Địch Lạc liếc mắt đánh giá Khổng Chân, “Chị không cần châm ngòi mối quan hệ của chúng tôi.”



“Tôi châm ngòi ly gián, tôi có năng lực này sao, ngoại trừ Lăng Kiều thì còn ai vào đây.” Cằm Khổng Chân nhếch lên chỉ chỉ về phía Lăng Kiều ở bên kia, Lăng Kiều nhìn sang bên này, nhìn thấy Khổng Chân đang nói chuyện với hai người, cô cười nói đi tới, “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Khổng Chân nói: “Nói về chuyện hợp đồng, tổ chương trình làm lộ hợp đồng của tôi ra, bây giờ cư dân mạng đang rất tò mò về thù lao của các khách mời khác.”

Không tin trong chuyện này không có công lao của Lăng Kiều.

Lăng Kiều hơi mở to mắt, “Là tổ chương trình tiết lộ sao, sao tổ chương trình có thể làm như vậy được?”

Khổng Chân chỉ cười nói: “Ai biết được, nói không chừng là có nhân viên nào không chú ý, không chú ý chụp ảnh, lại không chú ý đăng tải lên mạng.”

Lăng Kiều tỏ ra nghi hoặc, mang theo một cổ ngây thơ đơn thuần, “Tại sao tổ chương trình lại phải làm như vậy, không thể là do tổ chương trình làm.”

Sở ảnh đế nhíu mày, nhìn Lăng Kiều và Khổng Chân, không nói gì.

Khổng Chân chậc một tiếng, “Mặc kệ là ai công khai hợp đồng ra ánh sáng, nhưng chuyện này có khác gì đã mở hộp Pandora ra đâu, dù sao thì tôi cũng không thể hoạt động trong cái giới giải trí này được nữa, tôi không vui, tôi không có tiền sinh hoạt, vậy thì tôi cũng sẽ cho một số bí mật của Lăng Kiều ra ánh sáng, nói không chừng còn kiếm được một ít tiền.”

“Nói ra, cũng là Lăng Kiều cô cho tôi cảm hứng đấy, các fan thích nhất là những bí mật trong giới giải trí, tôi dứt khoát đi làm một cái paparazzi thôi.”

Vẻ mặt khi nói chuyện của Khổng Chân rất chân thành, tràn đầy lòng biết ơn đối với Lăng Kiều.

Lăng Kiều khẽ nhíu mày, còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Sở ảnh đế ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào Khổng Chân.

Khổng Chân mỉm cười với Sở ảnh đế, chỉ là ánh mắt lại rất lạnh nhạt.

Sở ảnh đế nói với Lăng Kiều: “Lăng Kiều, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện đi.”

Lăng Kiều gật đầu, đi theo Sở ảnh đế sang một bên, mà Địch Lạc lúc này có chút mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì, không phải đang nói tới chuyện hợp đồng sao, sao lại thành Khổng Chân muốn đầu quân cho paparazzi rồi.

Khổng Chân nhìn lướt qua Địch Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên, ngu xuẩn, cô thật sự muốn nhìn xem, cái tên Địch Lạc này, có thể nổi tiếng trong giới giải trí bao lâu.

Cậu ta không nên nghĩ mình thật sự là thiên tài âm nhạc đi!

Có lẽ là như vậy, nhưng có rất nhiều người có tài không gặp thời.

Cậu dựa vào cái gì mà được ra mắt?

Dựa vào cái gì có thể ra mắt?

Địch Lạc còn muốn nói chuyện với Khổng Chân, nhưng sắc mặt lại tỏ ra ghét bỏ, lắp bắp mở miệng, Khổng Chân quay đầu đi rồi.

Có việc chính là chị, Khổng tỷ……..

Không có việc chính là Khổng Chân.