Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 500: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (19)



Edit: Kim

Giống mẹ mày?

Cha của Khổng Nhan thật sự thích nói chuyện như vậy.

Thích hạ thấp mẹ Khổng Nhan.

Nếu bà ấy đã không tốt như vậy, tại sao trước kia ông lại ở bên cạnh bà ấy.

Một câu chê bai mẹ Khổng Nhan, cũng là đang chê bai Khổng Nhan.

Nam Chi rung đùi đắc ý, bắt đầu niệm không nghe không nghe.

Cô hết sức đắc ý nói: “Là con thông minh.”

Hệ thống ca ca luôn nói tôi thông minh, tôi biết, ông là đang ghen ghét tôi thông minh đáng yêu.

Chờ tới khi hai người phân thắng bại, ông sẽ trở nên vô dụng, ai cũng không muốn để ý đến ông.

Tôi cũng không muốn.

Khổng Chân lập tức được sắp xếp vào trong đoàn làm phim, sau khi Lăng Kiều biết chuyện này, thời điểm quay chương trình cũng không có tinh thần gì.

Còn có một cái đầu gạch Địch Lạc ngơ ngác hỏi cô, tại sao bây giờ Khổng Chân lại có thể vào đoàn làm phim, tại sao lại có người mời cô ta đóng phim.

Vì cái gì?

Khẳng định là vì Phong Vân Đình đã thả lỏng phong sát, chứ còn có thể vì cái gì được?

Phong Vân Đình đúng là không giữ lời, lúc trước thì luôn miệng nói muốn phong sát Khổng Chân, nhưng bây giờ thì sao……

Trong lòng Lăng Kiều vừa cảm thấy tức giận lại vừa uất ức, cảm thấy những việc mình làm từ trước đến nay đều là làm không công, mọi nỗ lực đều uổng phí.

Đóa hắc liên hoa Khổng Chân lại bò dậy.

Lăng Kiều rất tức giận, muốn hờ hững với Phong Vân Đình giống như trước kia, nhưng không thể, cô hình như không có lý do để tức giận, cô và Phong Vân Đình cũng có quan hệ gì đâu.

Nếu thật sự không thèm nhìn tới Phong Vân Đình, thì hời cho Khổng Chân quá, lại giúp Khổng Chân thu phục được Phong Vân Đình.

Nếu Khổng Chân có thể thu phục được Phong Vân Đình, kéo Phong Vân Đình lại sẽ khó khăn hơn nhiều.

Thời điểm vừa mới đến thế giới này, biết bản thân mình là một bia đỡ đạn, vì mạng sống, cô liều mạng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Phong Vân Đình, khiến Phong Vân Đình hiểu được bản chất thực sự của Khổng Chân là hắc liên hoa.

Kết quả Phong Vân Đình vẫn còn dây dưa với cô ta, rõ ràng là Khổng Chân đang lợi dụng đứa trẻ để dây dưa với hắn.

Lăng Kiều uất ức muốn chết, muốn bản thân mình phải thu phục Phong Vân Đình một lần nữa, đã cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy tức giận.



Làm sao tâm tư của một người lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy, vẫn lựa chọn ăn lại thứ đã nhả ra, nếu là một người phụ nữ khác, Lăng Kiều cũng không uất ức tới như vậy.

Thấy Lăng Kiều không trả lời, Địch Lạc còn hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Là người ruồng bỏ Khổng Chân, cho dù hắn tự nhận mình là người bị Khổng Chân lợi dụng, cũng không muốn nhìn thấy Khổng Chân đi lên một lần nữa.

Chỉ theo bản năng mà không muốn.

Trong lòng Lăng Kiều không kiên nhẫn, nhìn mái tóc đỏ của Địch Lạc, cảm thấy tâm trạng càng tồi tệ hơn, cô kìm nén cảm xúc trong lòng xuống, dịu dàng nói: “Tôi cũng không biết tại sao lại thế này, nhưng mà cô ta có công việc cũng là chuyện tốt, sẽ không đuổi theo chúng ta làm loạn.”

Địch Lạc hơi lo lắng nói: “Làm sao đây có thể là chuyện tốt được, Khổng Chân rất kiêu ngạo, ngang ngạnh nha, nếu chị ta có thể trở lại, sẽ càng thêm ác độc mà đối phó với chị.”

Là sợ cô ta đối phó cậu đi!

Lăng Kiều cùng Sở ảnh đế nói thầm trong lòng.

Sở Tích lắc đầu nói: “Đạo diễn Lý luôn nghiêm khắc, kỹ thuật diễn xuất của Khổng Chân cũng không thể nói là tốt, đạo diễn Lý nhất định sẽ không nhận cô ta.”

Lông mày Lăng Kiều hơi giãn ra, lại nói: “Hy vọng Khổng Chân không quá lo lắng, có thể vượt qua được vòng casting của đạo diễn Lý.”

“Chị, chị quá tốt bụng.” Địch Lạc hận sắt không thành thép nói, “Chị quá mềm lòng, chị không đối phó Khổng Chân, nhưng Khổng Chân thì chưa chắc.”

Sở Tích giơ tay xoa mũi, dùng tay che đi khóe miệng hơi co rút, lại không nói một lời.

Nhìn Địch Lạc mới độ tuổi thiếu niên đã nổi tiếng, được người ta nâng đỡ, không biết khi ngã xuống, sẽ có dáng vẻ gì.

Có lẽ sẽ còn thảm hơn Khổng Chân, ít nhất Khổng Chân còn có thủ đoạn, có cá tính, nhưng Địch Lạc này thì sao, hơn phân nửa là sẽ hận đời, sau đó mờ nhạt dần trong biển người mà thôi.

Rất nhanh, trên mạng đã có người tung tin, nói diễn xuất của Khổng Chân dở tệ lại tham gia buổi thử vai của đạo diễn Lý, ngay lập tức nghênh đón sự chế giễu của đám đông, tất cả mọi người đều nói diễn xuất của Khổng Chân rất tệ, bộ phim nào cũng tệ.

Toàn bộ giới giải trí trở nên rất kỳ quái, dường như trên đầu Khổng Chân bị lắp một cái cameras, bất luận cô làm cái gì, cũng đều bị tung lên mạng, bị người ta chế nhạo, trút giận.

Khổng Chân tất nhiên nhìn thấy những bình luận trên mạng này, biết đây là do Lăng Kiều làm, dùng để phá hỏng tâm trạng của cô, một khi tâm trạng hỏng rồi, đừng nói là kỹ thuật diễn xuất kém, cho dù có diễn tốt, cũng không thể phát huy được.

Cô cất di động đi, đừng nói là những cư dân mạng bình thường, mà ngay cả cô nhìn thấy mấy tin tức này, cũng đều muốn phỉ nhổ, quá thường xuyên, nhìn thấy hai chữ Khổng Chân đã cảm thấy nhàm chán.

Cũng không biết Lăng gia và Lăng Kiều đã bỏ ra bao nhiêu tiền, đúng là kẻ có tiền, có thể làm bất cứ cái gì mà mình muốn

Mặc kệ cho các người bôi đen, thời gian dài, mọi người cũng đã chết lặng.

Tôi bây giờ cũng đã chết lặng.

Có người gọi Khổng Chân, Khổng Chân lập tức đáp lại đi đến, đóng phim đương nhiên là phải nghiêm túc mà diễn, chỗ này không có Lăng Kiều, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.

Sau khi công ty Lăng gia bị kiểm tra thuế, ngay sau đó lại đến Phong gia cũng bị cơ quan thuế tới tra xét, điều tra một số vấn đề nhỏ, phạt mấy khoản, khiến tâm trạng của Phong Vân Đình rất không tốt.

Phạt tiền là một chuyện, nhưng mất mặt mới là quan trọng, ảnh hưởng tới danh tiếng của Phong gia.



Đột nhiên lại bị kiểm tra thuế, còn là một người nhiệt tình nào đó báo cáo.

Dùng một chút thủ đoạn, biết được là do con trai thứ hai Lăng gia báo cáo, tâm trạng của Phong Vân Đình càng không tốt, sắc mặt rất khó coi.

Hắn không báo cáo Lăng gia, còn nhận lỗi, cũng bồi thường, kết quả, Lăng gia lại làm như vậy, vừa quay đầu đã báo cáo Phong gia.

Việc này sao có thể được?

Làm việc cũng quá khó coi, danh tiếng cũng quá khó coi.

Hắn là nể mặt Lăng Kiều, từng bước nhường nhịn, nhưng Lăng gia lại coi sự nhân từ của hắn trở thành thứ dễ bắt nạt.

Lăng Kiều có biết hay không, cô có biết chuyện này không?

Phong Vân Đình khó tránh khỏi sinh ra một tia oán hận với Lăng Kiều.

Hắn đối với cô không đủ tốt sao, cô muốn cái gì hắn cũng cho, tận lực thỏa mãn Lăng Kiều.

Lăng Kiều không mở miệng yêu cầu, hắn cũng nghĩ thay cô.

Nhưng Lăng Kiều thì sao, cô lại trơ mắt nhìn anh trai mình báo cáo Phong gia.

Có lẽ, Lăng Kiều căn bản không biết chuyện này, là anh trai cô đã làm sau lưng cô.

Lăng Kiều luôn mặc kệ mọi chuyện.

Nhưng trong lòng Phong Vân Đình vẫn không thoải mái, Phong Vân Đình là ai, người nào làm hắn không thoải mái, hắn cũng sẽ làm kẻ đó không dễ chịu.

Buổi tối, Phong Vân Đình hẹn Khổng Chân ăn cơm, đương nhiên, còn mang theo một cái bóng đèn là Nam Chi.

Khổng Chân vui vẻ chấp nhận lời mời, tới nhà hàng, Nam Chi nhìn thấy Khổng Chân, lập tức vẫy tay với cô, Khổng Chân nhìn thấy con gái, lập tức nở nụ cười, đi tới ngồi xuống.

Phong Vân Đình đưa thực đơn cho Khổng Chân, “Tự chọn đi.”

Nam Chi lập tức nói: “Mẹ, chọn món đắt nhất.”

Phong Vân Đình lập tức dạy dỗ đứa trẻ, “Không được học mấy kiến thức hạn hẹp đó.”

Nam Chi phản bác, “Kiến thức của con hạn hẹp là vì con không có, con cũng không có tiền tiêu mãi không cạn.”

“Những người cha khác đều sẽ cho con mình tiền tiêu vặt, cha cũng không cho con tiền tiêu vặt.”

Bên này Khổng Chân vừa mới gọi món xong, đã gặp được Lăng Kiều đưa bạn tới ăn cơm, nhìn thấy gia đình ba người bọn họ, cô mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, mọi người cũng tới đây ăn cơm sao?”

Đến thật nhanh!

Khổng Chân cũng cười, “Đúng vậy, mọi người cũng tới ăn cơm sao, cùng ăn đi.”