Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 507: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (26)



Edit: Kim

Triệu Dũng dừng lại, cư dân mạng gấp đến mức không ngừng bình luận, dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Ham muốn ăn dưa rất cấp bách.

“Ong ong ong……”

Lúc này, đồng hồ thông minh vang lên, tiếng chuông điện thoại làm Triệu Dũng mỉm cười, hắn không hề do dự tắt cuộc gọi.

Được một lúc, lại khóa máy, lo lắng chết thứ đê tiện nhà cô đi.

Khổng Chân không thể gọi được cho đứa trẻ, trong lòng cảm thấy bất an, trái tim càng lúc càng đập nhanh hơn.

Cô dường như là run rẩy gọi điện thoại hỏi Phong Vân Đình, “Nhan Nhan đâu, sao tôi không gọi được cho con bé?”

Phong Vân Đình sửng sốt một chút, “Không phải cô đã đón đứa trẻ đi rồi sao?”

“Tôi đón khi nào?” Giọng nói của Khổng Chân trở nên bén nhọn, “Tôi không có đón con bé.”

Phong Vân Đình cũng biến sắc, đứa trẻ, đứa trẻ bị người ta đưa đi đâu?

Phong Vân Đình lập tức báo cảnh sát, cùng cảnh sát tới nhà trẻ, thông qua camera giám sát của nhà trẻ, nhìn thấy đứa trẻ đi theo một người đàn ông rồi.

Phong Vân Đình:……

Đứa nhỏ này bị ngốc à?!

Lại đi theo một người không khác gì tên ăn mày?

Khổng Chân vội vàng tới rồi, vành mắt đỏ hoe, nhìn vào đoạn ghi hình, nhìn thấy đứa trẻ đi cùng một người, cô cắn răng, không để nước mắt rơi xuống.

Cảnh sát nhanh chóng xác định được nghi phạm, rất nhanh đã điều động người đi tới khu dân cư cũ.

Mà Triệu Dũng lúc này còn đang hưởng thụ lời khen ngợi của cư dân mạng, muốn biết thông tin nội bộ, cảm thấy Triệu Dũng là lão đại nào đó, cho nên biết một số thông tin nội bộ.

Mọi người đều quỳ xuống cầu xin lão đại, trong lòng vô cùng háo hức ăn dưa.

“Thịch thịch thịch……”

Có tiếng gõ cửa, Triệu Dũng không kiên nhẫn đi ra mở cửa, hắn không mở cửa chống trộm, còn cách lớp cửa chống trộm mà hỏi người bên ngoài.

Bên ngoài là một người phụ nữ, người phụ nữ nói: “Tôi là người của tổ dân phố, mở cửa ra đi, tôi cần kiểm tra khí than.”

Triệu Dũng nhìn thấy là phụ nữ, cũng không mấy cảnh giác, đại khái là trong tiềm thức cảm thấy phụ nữ không có mấy lực uy hiếp với mình.

Triệu Dũng vừa mở cửa ra, đã bị cảnh sát trốn ở một bên ấn xuống, “Không được nhúc nhích.”

Đầu Triệu Dũng bị ấn xuống, mặt đè xuống mặt đất, không thể giãy giụa, nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, rốt cuộc lúc này trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Khổng Chân lập tức vào phòng, hô to: “Nhan Nhan, Nhan Nhan con ở đâu?”

Nam Chi nghe thấy âm thanh, lập tức nói: “Mẹ, con ở đây.”



Khổng Chân nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, nước mắt không ngừng rơi xuống, cả người như bị rút đi sức lực, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống mặt đất.

Cảnh sát phá cửa, Khổng Chân lập tức tiến lên ôm Nam Chi vào lòng, ô ô ô mà khóc thút thít, ôm Nam Chi rất chặt, giống như sợ con của mình sẽ từ từ biến mất.

Nam Chi không có khóc, còn an ủi nói: “Mẹ, mẹ, con không sao.”

Phong Vân Đình cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Triệu Dũng bị ấn xuống, nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý mời luật sư tốt nhất, nhất định phải để người này chịu trừng phạt.

Đã bắt được Triệu Dũng, Nam Chi gỡ cúc áo xuống, đưa cho cảnh sát, “Đây là đoạn ghi âm cháu đã ghi lại.”

Cảnh sát:……

Anh ta ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ này, “Cháu vậy mà còn biết ghi âm?”

Nam Chi gật đầu, “Cháu biết nha, cháu đã được học qua.”

Cảnh sát:……

Nói sao nhỉ, đây không phải là chuyện có được học hay không, mà là dưới tình huống này, còn có thể bình tĩnh ghi âm, đứa nhỏ này quả thực không đơn giản.

Khổng Chân rõ ràng là sợ hãi, ôm Nam Chi không buông tay, muốn đưa đứa trẻ về nhà, Phong Vân Đình không nói gì thêm, “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Bây giờ Phong Vân Đình muốn tới đồn cảnh sát giải quyết việc này.

Trong lòng Khổng Chân tràn ngập oán hận, nhưng cô vẫn mạnh mẽ kiềm chế lại, có nổi giận cũng vô dụng, sẽ chỉ làm chút áy náy của Phong Vân Đình tiêu tan, ngược lại còn phản tác dụng.

Bị chỉ trích, chỉ biết tức giận, thẹn quá hóa giận, bởi vì cảm giác áy náy làm người ta không dễ chịu.

Giọng nói của cô run rẩy, ẩn nhẫn nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn, làm phiền anh xử lý chuyện này, tôi đưa đứa trẻ về nhà.”

Phong Vân Đình gật đầu, do dự một chút nói: “Tôi sẽ cử người tới bảo vệ hai người.”

Khổng Chân không từ chối, bộ dạng hoảng sợ chưa định thần lại.

Về đến nhà, cảm xúc của Khổng Chân mới ổn định lại một chút, cô hỏi Nam Chi: “Tại sao con lại đi cùng người lạ, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, không được ăn kẹo của người lạ, không đi cùng người lạ.”

Nam Chi lập tức xin lỗi, “Mẹ, con biết sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ đi cùng người lạ nữa.”

Cô biết người nọ không muốn giết mình, chỉ là muốn nhìn thấy Khổng Chân đau khổ.

Nếu không biết, cô sẽ không dám làm.

Khổng Nhan là trẻ con, cô cũng là trẻ con, trong lòng cô cũng rất sợ hãi.

Trong cốt truyện Khổng Nhan chính là quá sợ hãi, bị Triệu Dũng bắt về nhà, vẫn luôn khóc không ngừng.

Triệu Dũng sợ những người xung quanh nghe thấy, khả năng cách âm của khu cư dân cũ không được tốt.

Triệu Dũng dùng tay bịt miệng đứa trẻ lại, ngũ quan của trẻ con nhỏ, hắn bịt miệng, cả mũi và miệng đều kín bưng, khiến đứa trẻ ngạt thở mà chết.

Khổng Nhan đã chết như vậy, cho dù cảnh sát chạy đến rất nhanh, Khổng Chân cũng chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể nhỏ bé không còn sự sống.



Vì ngạt thở mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị bầm tím.

Khổng Chân nhìn thấy, gục ngã ngay tại chỗ.

Nam Chi tới nơi này, không dám khóc, cho dù khóc cũng là khóc thút thít, âm thanh rất nhỏ, khi nói chuyện cũng nói rất nhỏ.

Triệu Dũng không nghĩ một đứa trẻ như vậy có vấn đề gì, cảm thấy không mấy ảnh hưởng liền mặc kệ.

Nam Chi lấy một cây bút trong cặp sách ra đưa cho Khổng Chân, “Mẹ, đây là bút ghi âm.”

Khổng Chân:……

Lúc này, cô cũng có cùng tâm trạng với cảnh sát.

Khổng Chân nghe xong nội dung trong bút ghi âm, sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm, nghĩ tới một người đàn ông như vậy lại có suy nghĩ dâm đãng với mình, Khổng Chân gần như muốn nôn ra.

Đây là thứ gì?

Hắn là ai đối với cô, còn trách cô không trung thủy với hắn, xem phim truyền hình quá nhiều sao?

Đoạn ghi âm có nhắc tới Lăng Kiều, Khổng Chân lập tức bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ cái fans này là do Lăng Kiều xúi giục đi xử lý đứa trẻ?

Bây giờ cư dân mạng đều cảm thấy Khổng Chân vẫn còn có thể hoạt động trong giới giải trí, là vì đứa nhỏ này.

Sử dụng đứa trẻ để áp chế Phong Vân Đình, tiến tới lợi dụng Phong Vân Đình.

Cho nên trực tiếp để người xử lý đứa trẻ, chặt đứt đường đi của Khổng Chân.

Khổng Chân nhắm mắt, nỗ lực khống chế cơn giận dữ trong lòng mình, không thể mất bình tĩnh trước mặt đứa trẻ.

Lăng Kiều, Lăng Kiều……

Cô thậm chí còn muốn giết chết người phụ nữ đó.

Đấu với cô không chết không ngừng.

Cô ghê gớm, cô thanh cao…….

Cô có thể đối phó với tôi thế nào cũng được, tại sao đến cả đứa trẻ cũng không buông tha?

Đặc biệt là cái tên đàn ông khốn nạn kia, luôn mồm nói là vì Lăng Kiều, chẳng lẽ không nên tính trên đầu Lăng Kiều.

Cho dù có thật sự không liên quan đến Lăng Kiều, nhưng thù mới hận cũ, cô cũng muốn tính trên đầu Lăng Kiều.

Khổng Chân không chút suy nghĩ đăng đoạn ghi âm lên mạng, vô cùng phẫn nộ nói: “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi là được rồi, không cần đối phó với đứa trẻ, tôi có tội, pháp luật sẽ trừng phạt nha, không cần làm hại tới một đứa trẻ.”

Cư dân mạng nhìn thấy lời oán hận của Khổng Chân, trong lòng cười nhạo một tiếng, click mở ghi âm, sau đó ngẩn ngơ.

Đậu má?

Đậu má?

Vậy mà lại có người bắt cóc đứa trẻ.