Vạn Mộng Lâm biết không có khả năng giành lại hai đứa nhỏ về, cho dù cùng Hoắc Hạ Quân ra tòa, cũng vô dụng, chỉ khiến hao tổn hết sức lực.
Tiền, quyền…
Trong lòng Vạn Mộng Lâm chậm rãi sinh ra một cổ oán hận, chính là hận Hoắc Hạ Quân, chỉ có một tâm niệm, cô phải giành lại con.
Cô muốn nỗ lực kiếm tiền, khiến mình trở nên lợi hại.
Cô quyết định, phải làm việc chăm chỉ, nỗ lực tranh đua, trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất.
Nhưng, hiện tại, Diệp tiên sinh muốn đuổi cô đi.
Vạn Mộng Lâm nhìn vali đặt trong đại sảnh, hít một hơi thật sâu nói với Diệp Nghiên Sơn: “Diệp tiên sinh, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng đã nói rồi tôi sẽ báo đáp anh, anh nói tôi có năng khiếu, xin hãy cho tôi báo đáp, tôi sẽ vì anh mà tạo ra những tác phẩm có giá trị.”
Diệp Nghiên Sơn:???!!!
Nam Chi:!!!
A?!
Chẳng lẽ dì Vạn không muốn rời khỏi nhà cô sao?
Dì Vạn không đi theo bọn Vạn Nhĩ Nhĩ?
Nam Chi mờ mịt, muốn nứt ra rồi.
Dì Vạn muốn vứt bỏ hai anh em Vạn Nhĩ Nhĩ sao?
Nam Chi vội vàng hỏi hệ thống, “Ca ca, làm sao bây giờ?”
Hệ thống cũng trầm mặc một hồi, “Hiện tại, chắc là mở ra cốt truyện truy thê hỏa táng tràng*?”
(*Truy thê hỏa táng tràng: Đây là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình,
“Truy, truy cái gì hỏa táng tràng?” Nam Chi bối rối, cô hỏi Vạn Mộng Lâm: “Dì Vạn, dì không cần bọn Vạn Nhĩ Nhĩ nữa sao?”
Thái độ của Vạn Mộng Lâm đối với Nam Chi rất nhẹ nhàng, “Cần, nhưng hiện tại không có cách nào, tạm thời xa nhau để sau này gặp lại càng tốt hơn.”
Nam Chi nhíu mày, cả khuôn mặt nhăn lại.
Vạn Mộng Lâm nhìn về phía Diệp Nghiên Sơn đang trầm mặc, nói: “Diệp tiên sinh, xin anh cho tôi cơ hội tạo ra giá trị.”
Diệp Nghiên Sơn đánh giá Vạn Mộng Lâm, phát hiện cô thực bình tĩnh, vừa lúc nãy còn vì con mà khóc lóc, giống như không có con sẽ chết.
Hiện tại lại muốn toàn tâm toàn ý với công việc.
Quan trọng nhất, cô vẫn còn muốn hợp tác với hắn, giống như không tính dọn đi, rời khỏi nơi này.
À cái này…
Diệp Nghiên Sơn bối rối, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình đã đánh giá thấp thể diện cùng da mặt của một người phụ nữ.
Có thể đem toàn bộ những chuyện phía trước như chưa hề xảy ra, nên làm thế nào thì làm thế ấy.
Diệp Nghiên Sơn không có lập tức đồng ý, chỉ nói: “Cô có tính toán gì không?”
Vạn Mộng Lâm bình tĩnh nói: “Hiện tại tôi muốn nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, có điều kiện sống tốt rồi, tôi sẽ giành lại con.”
Diệp Nghiên Sơn:……
Cho nên, vẫn muốn dây dưa không dứt với Hoắc Hạ Quân.
Diệp Nghiên Sơn ý thức được, chỉ cần còn hai đứa nhỏ, đời này Vạn Mộng Lâm đều liên quan đến Hoắc Hạ Quân, dây dưa với Hoắc gia.
Tựa như rất yêu con, muốn tranh đoạt con, không quan tâm đến cuộc sống của mình.
Diệp Nghiên Sơn đột nhiên hỏi: “Vạn tiểu thư, cô có yêu Hoắc tiên sinh không?”
“Không yêu, tôi sẽ không bao giờ yêu người đàn ông lãnh khốc vô tình như vậy.” Vạn Mộng Lâm lập tức phủ nhận nói, “Tất cả những việc tôi làm, đều là vì các con.”
Diệp Nghiên Sơn: “……” Thật vậy sao, hắn không tin.
Quên đi!
Mệt mỏi, yêu đương cái gì!
Vạn Mộng Lâm đối mặt với Diệp Nghiên Sơn, bộ dạng bình tĩnh nói muốn tạo ra giá trị cho Diệp Nghiên Sơn: “Đã không còn con, tôi sẽ càng có thể nỗ lực làm việc, nhất định sẽ sáng tạo ra tác phẩm có giá trị như Diệp tiên sinh mong muốn.”
Trong lòng Diệp Nghiên Sơn chỉ muốn cười một tiếng, Vạn Mộng Lâm có năng khiếu, nhưng vẫn chưa đạt tới cảnh giới một trong một triệu nhân tài, nhà thiết kế có năng khiếu sao, Diệp Nghiên Sơn không thiếu.
Có rất nhiều nhà thiết kế trong bộ phận thiết kế, còn có những nhà thiết kế được trả lương cao để mời về.
Hắn đồng ý bồi dưỡng Vạn Mộng Lâm, cũng là bởi vì bản thân hắn.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy không thú vị.
Nam Chi nhìn cha, lại nhìn dì Vạn, cuối cùng cũng hiểu ra.
Dì Vạn còn muốn đi theo cha, còn muốn ở lại nhà cô, trừ bỏ không còn Vạn Nhĩ Nhĩ cùng Vạn Nghiên Nghiên, vẫn không khác gì trước kia.
A, tại sao lại như vậy?
Tại sao cha lại trầm mặc, chẳng lẽ muốn đồng ý?
Hơn nữa, từ đầu cha đã thích dì Vạn, đối xử tốt với bọn Vạn Nhĩ Nhĩ, cũng là bởi vì thích dì Vạn!
Nam Chi sâu sắc hiểu ý nghĩa của ba từ “Đồ đại ngốc”, cha của Tuyết Lị chính là đồ đại ngốc.
Chỉ cần nói đến bao chữ đồ đại ngốc, trong đầu Nam Chi lập tức hiện ra khuôn mặt cha của Tuyết Lị.
Sao dì Vạn lại nhìn chằm chằm vào cha cô như thế.
Hệ thống ca ca nói, hai người đàn ông, một người muốn bọn trẻ, một người muốn phụ nữ.
Hiện tại, cha đã đạt được mục đích rồi.
Nhưng mà, cha sẽ chết!
Dì Vạn trở về tìm bọn Vạn Nhĩ Nhĩ, cha phải làm sao bây giờ, cha sẽ đuổi theo, sẽ gặp tai nạn xe cộ, sẽ chết, cô sẽ trở thành cô nhi.
Nam Chi ở trong lòng khóc lên một tiếng, “Ca ca, hình như không thay đổi được gì.”
Hệ thống: “Thực bình thường, vận mệnh không phải thứ có thể dễ dàng thay đổi được, đặc biệt là kết cục phải chết, nhìn vào điểm tích cực, hai đứa trẻ kia đi rồi, tiền của cha Tuyết Lị sẽ không bị bọn họ lấy đi.”
“Đúng vậy.” Nam Chi lập tức vui vẻ, cô quên mất chuyện tiền bạc.
Bầu không khí trầm mặc, có một cổ áp lực khiến người ta hít thở không thông, Vạn Mộng Lâm không nhịn được nói: “Thực xin lỗi, Diệp tiên sinh, lúc trước là bởi vì chuyện của mấy đứa nhỏ, thái độ đối với anh không tốt, xin anh tha thứ cho tôi.”
“Tại tôi quá sốt ruột, quá sợ hãi, không thể không trông cậy vào anh, cho nên mới tức giận, những lời đó, đều không phải những lời trong lòng tôi.”
Vẻ mặt Vạn Mộng Lâm chân thành, thậm chí khom lưng 90 độ với Diệp Nghiên Sơn.
Không phải lời thật lòng?
Sao có thể, đó chính là những lời nói ra từ trong lòng đấy!
Giận dữ thất lễ, không kiềm chế được, những lời nói ra lúc ấy mới chính là những lời thật sự muốn nói.
Tuy nhiên, Diệp Nghiên Sơn cũng không trực tiếp từ chối, mà nói: “Hiện tại cô đang là nhân viên của bộ phận thiết kế, tình hình công việc của cô cũng nên để cấp trên của cô quyết định đi.”
“Vào cuối kỳ thực tập, cấp trên của cô sẽ quyết định xem cô có thể ở lại hay không.” Diệp Nghiên Sơn nói.
“Nhưng……” Nhân viên có thể ở lại hay không, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao, hơn nữa, lúc trước hắn cũng chưa từng nhắc đến chuyện thực tập.
Vạn Mộng Lâm đang định nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt thờ ơ, bình tĩnh của Diệp Nghiên Sơn, tức khắc không nói nên lời.
Nếu Diệp Nghiên Sơn tức giận với cô, cô còn có thể chấp nhận được, nhưng bình tĩnh như vậy…
Vạn Mộng Lâm cắn cắn môi, “Được.”
“Còn nữa, trước đây vì cô có con nhỏ, vì mấy đứa trẻ, tôi cho các người ở nhà tôi, nhưng bây giờ bọn trẻ đã được cha chúng đón đi rồi, chúng ta trai đơn gái chiếc không tiện ở chung, cô dọn đến ký túc xá dành cho nhân viên đi.”
“Nếu sau kỳ thực tập cô có thể ở lại, thiết kế ra bộ trang sức có lượng tiêu thụ cao, công ty sẽ cấp nhà ở cho cô, Vạn tiểu thư, cô cố lên.”
Diệp Nghiên Sơn ôn hòa lại khách khí, khiến cho người ta như được tắm trong gió xuân, nhưng sự khách khí cùng chu đáo này không phải thứ mà Vạn Mộng Lâm muốn.
Xa cách như vậy, khách khí như vậy, căn bản không phải là bạn bè.
Hoắc Hạ Quân tới náo loạn một hồi, khiến hình tượng của cô trong lòng Diệp tiên sinh trở nên xấu đi.
Vạn Mộng Lâm không vui vẻ, nhưng Nam Chi lại rất vui vẻ, ít nhất cũng khiến dì Vạn rời khỏi nhà cô rồi.
Thật tuyệt!
Hơn nữa, cha cũng không có si tình như vậy.
Tốt quá, tốt quá!
Đã nói đến mức này, Vạn Mộng Lâm cũng không thể mặt dày nhất quyết muốn sống ở biệt thự.