“Chị ấy sớm hay muộn gì cũng phải kết hôn, nhưng không thể sớm tới như vậy, chị còn đang đi học.” Trái tim Thiện Dương như bị đông cứng, máu đông lại, thậm chí trái tim cũng không thể đập được.
Hắn cảm thấy cha mẹ rất lạnh nhạt, nhưng bọn họ luôn có thể làm ra những chuyện càng thêm nực cười.
Rốt cuộc hắn và chị gái là thứ gì, đối với bọn họ mà nói là một món đồ sao, món đồ có thể tùy ý mua bán?
Thiện Dương chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, tuyệt vọng đến mức làm hắn cảm thấy như mình vừa rơi xuống địa ngục, trong lòng vừa sợ hãi vừa oán hận.
Nhìn chị gái vẫn còn ngơ ngác, trong lòng Thiện Dương cực kỳ bất lực.
Người nhà kia nhanh chóng tới rồi, còn đánh giá Nam Chi từ trên xuống dưới, nói với Nam Chi: “Đi theo chúng ta, đồ đạc cũng không cần phải thu dọn, chúng ta sẽ mua cho cháu cái mới.”
Nam Chi lắc đầu nói: “Tôi sẽ không đi theo các người.”
Ta muốn đi học, ta muốn múa, ta muốn vào đại học.
Nam Chi rất không thích cách bọn họ nhìn cô, mang theo cảm giác tìm tòi làm người ta sợ hãi.
Giống như đang lựa chọn hàng hóa.
Người phụ nữ lập tức bất mãn nhìn về phía Trịnh Quyên, Trịnh Quyên lập tức đẩy lưng Nam Chi về phía trước, “Mày đang làm cái gì vậy, không phải chúng ta đã nói chuyện xong rồi sao?”
Trịnh Quyên không ngờ, trước đó vẫn còn ổn thỏa, thời điểm hủy bỏ học bạ, cô đều không gây chuyện, vậy mà bây giờ lại nói không đi.
Nam Chi vẫn lắc đầu, “Con sẽ không đi, mẹ muốn đi thì mẹ đi đi, con sẽ không đi.”
Người đàn ông bất mãn nói: “Cái quái gì thế này, tiền các người đã nhận rồi, bây giờ lại nói không muốn, vậy trả lại tiền cho chúng tôi, chúng tôi đi tìm người khác.”
Thiện Thành lập tức nói: “Tạ tổng, anh chờ một chút, sẽ sớm ổn thôi.”
Thiện Thành lập tức phân phó Trịnh Quyên, “Cô mau nói chuyện với nó đi.” Dỗ người cho xong đi.
Sắc mặt Trịnh Quyên có chút dữ tợn, nói với Nam Chi: “Mày không muốn lấy chồng thì muốn làm gì, bây giờ mày đã không thể đi học được nữa, mày còn nháo cái gì?”
Nam Chi giống như một đứa trẻ quật cường, kiên định nói: “Dù sao thì con cũng sẽ không kết hôn.”
Người phụ nữ mất kiên nhẫn nói: “Trịnh Quyên, cô làm việc thế nào vậy, trả lại tiền cho tôi đi, tôi đi tìm người khác.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Bây giờ chị có thể đưa nó đi, thời gian lâu rồi sẽ không có chuyện gì nữa.”
Người phụ nữ kia nhìn Nam Chi, nheo nheo mắt, gật đầu: “Được.”
Nói xong, liền tiến lên túm lấy Nam Chi, Nam Chi lập tức lui về sau, “Dù sao thì tôi cũng sẽ không kết hôn, cho dù các người có nói gì, tôi cũng sẽ không kết hôn.”
Người phụ nữ nói với chồng: “Anh cũng tới đây giúp đi, bây giờ chúng ta có một đứa con dâu không nghe lời, sau này sẽ biết, người chúng ta thương nhất là con dâu.”
Lời này nghe có vẻ không ổn, nhưng Thiện Thành và Trịnh Quyên lại như không nhận ra điều đó, chỉ có Thiện Dương cảm thấy đôi vợ chồng này không phải người tốt.
“Bí bo, bí bo……”
Tiếng còi xe cảnh sát đến gần, rất nhanh đã dừng lại trước cửa nhà, mấy người trong phòng đều sợ ngây người, cái người ‘Tạ tổng’ kia sợ hãi nói với Thiện Thành: “Anh, anh báo cảnh sát?”
Tại sao đột nhiên lại có cảnh sát?
Nhất định là có người báo án.
Đối mặt với lời chất vấn của Tạ tổng, vẻ mặt của Thiện Thành cũng rất mờ mịt, “Không, tôi không có báo cảnh sát, tôi không có báo cảnh sát.”
Hắn nhìn về phía Trịnh Quyên, Trịnh Quyên lập tức xua tay, “Tôi cũng không có báo cảnh sát, tôi không có báo cảnh sát.”
Cảnh sát vào nhà, nhìn người trong phòng, hỏi: “Là ai báo án, Thiện Tĩnh là ai?”
Nam Chi lập tức giơ tay nói: “Là tôi báo cảnh sát, tôi là Thiện Tĩnh, ở đây có người buôn bán phụ nữ.”
“Bây giờ đang làm giao dịch đem bán tôi đi.”
Mọi người:..........
Trịnh Quyên vội vàng nói: “Không phải, không phải, Thiện Tĩnh là con gái của chúng tôi, bây giờ chúng tôi đang bàn bạc chuyện kết hôn, không phải buôn bán.”
Tạ tổng cũng liên tục nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Nam Chi lập tức nói: “Không phải, tôi mới 18 tuổi, bọn họ bắt tôi thôi học rồi gả chồng cho tôi, bọn họ cho cha mẹ tôi rất nhiều tiền, muốn tôi gả cho một tên ngốc.”
Người phụ nữ nghe thấy có người nói con trai mình như vậy, lập tức nổi giận, “Con trai tôi tuy rằng có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng thằng bé rất dễ thương đơn thuần.”
Nam Chi chỉ nói: “Bà đã cưới cho con trai bà nhiều vợ như vậy, rất nhiều vợ nha, nhưng bây giờ đến cả người cũng không thấy, chẳng lẽ các người đã giết chết những cô gái đó rồi?”
“Wow, các người chính là tội phạm giết người.”
Tạ tổng lập tức lớn tiếng quát Nam Chi: “Mày câm miệng, mày đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
“Tôi nói, các người đã cưới cho con trai mình rất nhiều vợ, những người vợ này không biết đã chạy đi đâu.”
Cảnh sát nhạy bén cảm thấy bên trong có vấn đề, lập tức nói: “Chưa đến tuổi kết hôn không thể lấy chứng nhận kết hôn được, hơn nữa, cưới rất nhiều vợ là chuyện gì?”
“Tất cả mọi người về đồn nói cho rõ ràng đi.”
Tạ tổng không muốn đi, xua tay nói: “Không đi, cửa thông gia này không làm nữa.”
Sau đó muốn rời đi, nhưng đã bị cảnh sát ngăn lại, “Nếu đã báo án, vậy phải điều tra cho rõ ràng, tất cả mọi người đều phải đi.”
Tạ tổng bị mời vào trong xe cảnh sát, hắn tức giận trợn mắt nhìn Thiện Thành, “Anh được lắm, anh hại tôi.”
“Tôi còn tưởng rằng anh thật lòng muốn kết thông gia, hóa ra anh lại tham tiền của tôi.”
Người phụ nữ nói với cảnh sát: “Bọn họ tham tiền lễ hỏi của chúng tôi, cho nên mới báo cảnh sát, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi!”
Trên trán Thiện Thành đổ đầy mồ hôi, ánh mắt đăm đăm, liên tục phủ nhận, “Không có, không thể nào, đều là đứa trẻ không hiểu chuyện, đều là lỗi của đứa trẻ.”
Thiện Thành rất muốn leo lên Tạ tổng, nào có thể đắc tội với hắn.
Tạ tổng hừ lạnh một tiếng, nhìn kỹ, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, chóp mũi đã đổ một tầng mồ hôi, hắn và vợ đã không thể chạy thoát, sắc mặt có chút hoảng loạn.
Cảnh sát bình tĩnh nhìn những người này.
Nam Chi cảm nhận được ánh mắt đánh giá, còn cười với cảnh sát.
Thiện Dương lo lắng sốt ruột.
Tới đồn cảnh sát rồi, tất cả mọi người bị tách ra đi tra hỏi.
Nam Chi thành thật khai báo với cảnh sát, nói mình báo cảnh sát là vì sợ hãi, mẹ đột nhiên muốn cô thôi học, cô rất sợ, cho nên mới lén lút điều tra một chút, phát hiện bọn họ thật sự có một đứa con trai ngốc nghếch, nhưng đứa con trai ngốc nghếch này đã cưới mấy người vợ.
Cảnh sát đi điều trạng hôn nhân của tên ngốc này, phát hiện hắn chưa từng đăng ký kết hôn, một lần cũng không.
Nhưng lại nói là đã kết hôn rất nhiều lần, vậy những cô gái đó đâu, những cô gái đã kết hôn với tên ngốc này đâu?
Cảnh sát lập tức hỏi cặp vợ chồng kia, đôi vợ chồng ấp úng, người vợ phản ứng nhanh hơn, nghiến răng nghiến lợi nói những cô gái kia không phải thứ tốt lành gì, không cam lòng vì phải gả cho một tên ngốc, cho nên đã lấy trộm tiền, trang sức và đồ quý giá trong nhà rồi bỏ chạy.
Cảnh sát hỏi: “Nếu bị mất trộm, tại sao không báo cảnh sát?”
Vẻ mặt người phụ nữ suy sụp nói: “Chuyện mất mặt như vậy, sao có thể báo cảnh sát, người khác biết chuyện cũng chỉ cười nhạo con trai tôi, con trai tôi đã làm sai cái gì?”
Cảnh sát không bày tỏ ý kiến, bây giờ cần phải biết những cô gái đó đã đi đâu.
Một kẻ ngốc, lại cần nhiều vợ như vậy, cưới một người chạy một người.
Cảnh sát thẩm vấn vợ chồng Thiện Thành, hỏi tiền lễ hỏi là bao nhiêu, hai vợ chồng do dự, không muốn trả lời, nhưng sau quá trình tra hỏi liên tục, cuối cùng vẫn trả lời, là 3 triệu tệ.