Trương Tất Vân đưa Vạn Mộng Lâm đến một nhà hàng cao cấp, Vạn Mộng Lâm nhìn nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy, trong lòng thầm tính toán, tự hỏi liệu cô có đủ tiền trả hay không.
Mỗi lần Trương Tất Vân gọi món, tim Vạn Mộng Lâm lại trật nhịp, trước đây cô chỉ là một thực tập sinh, cho dù công ty có cho cô một tháng lương cũng không nhiều.
Đồ ăn cầu kỳ tinh xảo như vậy, tiền lương của cô cũng không mua được bao nhiêu món.
Mỗi lần Trương Tất Vân gọi món, cậu ta đều ngẩng đầu lên nhìn Vạn Mộng Lâm, nhìn thấy vẻ mặt cô rối rắm, có chút đau lòng, nhưng vẫn không nói gì.
Trương Tất Vân hiểu được chút ít về tính cách người phụ nữ này, thanh thuần, nhưng cũng rất quật cường.
Trương Tất Vân không chút khách khí gọi rất nhiều đồ ăn, khiến Vạn Mộng Lâm run lên vì sợ, nhưng cô vẫn không nói rằng mình không có tiền, chỉ cắn răng chịu đựng.
Trong lòng Trương Tất Vân tấm tắc một tiếng, thật đúng là một người phụ nữ cứng cỏi!
Một bữa ăn, Vạn Mộng Lâm ăn mà không biết mùi vị gì, thời điểm đi thanh toán, cô lại được thông báo rằng hóa đơn đã được thanh toán.
Vạn Mộng Lâm sững sờ một lúc, nói với Trương Tất Vân: “Chờ tháng sau lãnh lương, tôi lại mời cậu ăn cơm, lần sau tôi nhất định sẽ mời.”
“Được.” Trương Tất Vân tùy ý nói, “Tôi đưa cô về, cô ở đâu?”
“Ký túc xá của công ty.” Vạn Mộng Lâm nói.
Trương Tất Vân nhíu mày: “Chỗ đó có thể ở được sao.” Đến ký túc xá rồi, Trương Tất Vân nhìn vào bên trong, “Chỗ này nhỏ quá, đổi chỗ ở đi.”
“Tôi có một căn nhà, là một căn hộ khá rộng, tuy chỉ rộng có hơn hai trăm mét vuông, nhưng ngày thường cũng để không, dù sao cũng không có ai ở, hay cô chuyển đến đi.” Trương Tất Vân đứng ở cửa, cũng không có đi vào.
Chỉ hơn hai trăm mét vuông……
Đôi khi sự khác biệt giữa con người với nhau khiến Vạn Mộng Lâm cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức dù cố gắng đến đâu cũng khó có thể thu hẹp khoảng cách.
Khoảng cách với tình yêu cũng như vậy, xa đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Vạn Mộng Lâm cũng không thích sống trong khu nhà tập thể cho nhân viên chật chội này, mỗi lần tan sở cô đều vô cùng mệt mỏi, khi trở về căn phòng như vậy cô lại càng cảm thấy kiệt sức.
Dọn đến nhà trống, Vạn Mộng Lâm thật sự động tâm, nhưng nhớ lại quá trình ở cùng với Diệp Nghiên Sơn, nháo đến khó coi, cô cự tuyệt: “Không cần, tôi ở đây rất tiện.”
Hơn nữa, Vạn Mộng Lâm cũng không muốn gây rắc rối cho Trương Tất Vân, thật vất vả mới có người giúp mình.
Đại khái là Trương Tất Vân là người đã giúp đỡ Vạn Mộng Lâm ở lúc cô tuyệt vọng nhất, cho nên ở trong lòng Vạn Mộng Lâm, hảo cảm dành cho Trương Tất Vân còn nhiều hơn Diệp Nghiên Sơn.
Ở thời điểm cô gặp khó khăn, Diệp Nghiên Sơn dậu đổ bìm leo, tuy Trương Tất Vân là người cà phất cà phơ, nhưng cậu ta thực sự đã giúp cô.
Đến nỗi những gì Diệp Nghiên Sơn giúp đỡ lúc trước, sau khi bị cự tuyệt, đều không còn lại gì.
“Không đi?” Trương Tất Vân có chút kinh ngạc, rõ ràng đã nhìn thấy cô có động tâm, nhưng lại cự tuyệt, nhưng mà Trương Tất Vân cũng không cưỡng ép cô dọn tới căn nhà lớn.
Người phụ nữ này thật thú vị.
Trương Tất Vân vốn là một dân chơi lão luyện, luôn đi đây đi đó, hiện tại lại trong năm ngày lại công ty tận ba ngày, giữ tạm một chức vị, cũng không có gì bận rộn.
Bộ phận thiết kế vốn chỉ biết đến giám đốc Quan, bây giờ lại không biết từ đâu có thêm phó giám đốc, phó giám đốc đột nhiên đi làm, khiến các nhà thiết kế vô cùng mờ mịt, phải hồi lâu mới phản ứng lại, à, thì ra là cổ đông Trương.
Người phụ nữ Vạn Mộng Lâm này cũng thật trâu bò, muốn bằng cấp không bằng cấp, muốn tác phẩm không có tác phẩm, vậy mà lúc trước được ông chủ đưa đến bộ phận thiết kế, bây giờ lại được cổ đông Trương đưa tới bộ phận thiết kế.
Vạn Mộng Lâm có thể cảm giác được ánh mắt của đồng nghiệp đang nhìn mình, có khinh thường, có hâm mộ ghen ghét, chán ghét, coi khinh……
Thậm chí ở trong nhà vệ sinh, cô còn nghe được có nữ đồng nghiệp nói cô bò lên giường hai người đàn ông.
Có đôi khi xung đột giữa giữa những người phụ nữ, càng đâm sâu vào trái tim phụ nữ hơn.
Vạn Mộng Lâm ở trong buồng vệ sinh cách vách, tức giận đến mức cả người phát run, không kiềm chế được mà lao ra hét lên với các cô: “Các cô dựa vào cái gì mà xúc phạm tôi như vậy, tôi không làm gì cả. Các cô luôn miệng nói vậy, chính là bởi vì chính các cô làm như thế, cho nên mới quen thuộc.”
Mấy nữ đồng nghiệp bị Vạn Mộng Lâm bắt gặp đang nói xấu, có chút xấu hổ, nhưng bị Vạn Mộng Lâm châm chọc như vậy, cũng không khách khí nữa, trực tiếp cãi nhau, thậm chí còn động tay động chân.
Chuyện này nháo tới tai giám đốc Quan, khuôn mặt giám đốc Quan tức giận đến tái xanh, có phải còn ít việc quá không, mà còn có thời gian tụ tập tám chuyện bát quái, nếu mấy tâm tư này đặt ở việc thiết kế, thì cũng không đến nỗi bây giờ chỉ mới là nhà thiết kế sơ cấp.
Trương Tất Vân nhìn giám đốc Quan, mở miệng nói: “Đây đều là do mấy người kia nói sai.”
Giám đốc Quan là một người nghiêm túc, nghe vậy bất lực hét lên: “Cổ đông Trương...”
Trong công việc, không có đúng sai, hắn cũng không phải Bao thanh thiên mà phán đúng sai, hắn chỉ quan tâm hành vi của các cô là ảnh hưởng đến công việc.
Bị Trương Tất Vân quấy rầy giữa chừng, giám đốc Quan cũng không thể tiếp tục, chỉ có thể nói, nếu lại có lần sau, thì đều cút đi…
Trương Tất Vân nghịch ngợm trộm nháy mắt với Vạn Mộng Lâm, vốn dĩ tâm trạng của Vạn Mộng Lâm đang nặng trĩu, nhìn thấy hắn như vậy, suýt nữa bật cười ra tiếng, tâm trạng cũng thả lỏng hơn một chút.
Diệp Nghiên Sơn biết được gần đây Trương Tất Vân chăm chỉ đi làm, vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy Vạn Mộng Lâm đi cùng hắn tới nhà ăn công ty, lại lâm vào trầm mặc.
Không biết vì cái gì, hiện tại Diệp Nghiên Sơn nhìn Trương Tất Vân, cảm thấy hắn cũng đang vung tiền như rác như mình trước đây.
Không, không, hắn giống kẻ ngốc hơn, hắn là thật lòng, còn Trương Tất Vân thì chưa chắc.
Tâm trạng Diệp Nghiên Sơn có chút vi diệu, không biết Trương Tất Vân vì tán gái mà tiến tới, hay vì tiến tới mà tán gái.
Nếu Vạn Mộng Lâm có thể khiến tay chơi Trương Tất Vân quay đầu, chăm chỉ làm việc, e rằng chú Trương sẽ rất vui mừng.
Nhưng là, trong lòng Diệp Nghiên Sơn vẫn có chút hoài nghi, rốt cuộc những cô bạn gái trước kia của Trương Tất Vân đều rất xinh đẹp, dáng người đều vô cùng hoàn hảo.
Không nói Vạn Mộng Lâm không đẹp, nhưng Vạn Mộng Lâm so với những cô gái kia, vẫn là kém hơn.
Chẳng lẽ bây giờ Trương Tất Vân muốn thay đổi khẩu vị?
“Anh Diệp, bên này…” Trương Tất Vân nhìn thấy Diệp Nghiên Sơn đến, vội vàng vẫy tay, Vạn Mộng Lâm ngồi bên cạnh nhìn thấy Diệp Nghiên Sơn, có chút xấu hổ, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Diệp Nghiên Sơn cầm hộp cơm đi tới, Trương Tất Vân thân thiện nói: “Anh, đồ ăn công ty quả thực là khó ăn, giống như thức ăn cho lợn ấy, phải thay đổi.”
Diệp Nghiên Sơn chỉ nói: “Vậy bớt tiền hoa hồng của cậu lại một chút.”
“Ấy không được, em chỉ dựa vào chút tiền ấy mà sống thôi đấy.” Trương Tất Vân lập tức phản bác, không đưa ra yêu cầu cải thiện bữa ăn nữa.
“Diệp tổng.” Vạn Mộng Lâm có chút xấu hổ, chào hỏi xong liền cúi đầu ăn cơm.
Diệp Nghiên Sơn ừ một tiếng, bình đạm thờ ơ, Trương Tất Vân ở bên cạnh nhìn, đôi mắt xoay chuyển, thoạt nhìn chính là đang định đánh chủ ý gì đó.
Bầu không khí trầm mặc, sự trầm mặc này khiến Vạn Mộng Lâm khó chịu, cô không nhịn được mở miệng nói: “Diệp tổng, cho tôi xin lỗi chuyện lúc trước, tại tôi quá sốt ruột, mới nóng lòng cầm bản thảo thiết kế tới tìm anh.”