Lục Thanh Uyên ôm choàng lấy bả vai của y: "Cứ thế này mà tiến hành phó bản trò chơi tiếp theo à, ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng được ta không?"
Ba ván thắng hai, nói cách khác nếu Du Đường thắng ván tiếp theo, thì chung cuộc là Du Đường thắng.
Lục Thanh Uyên nhất định phải làm theo hiệp ước giữa hai người, không được phép tiếp tục tra tấn nhân loại.
Du Đường đột nhiên nghĩ tới cái gì, bèn cười rộ lên hỏi Lục Thanh Uyên: "Cậu nỡ để tôi thua sao?"
Lục Thanh Uyên: "......"
Hắn không ngờ Du Đường lại hỏi như vậy, im lặng trầm mặc một lát rồi cậy mạnh cao giọng nói: "Sao ta lại không nỡ?"
"Ván tiếp theo ta còn lâu mới giúp ngươi, ta muốn thấy ngươi thua hết vốn hết liếng, sau đó chạy đến tìm ta khóc lóc cầu xin ta ban phước cho ngươi."
Du Đường không nhịn được nhào lên xoa cái đầu đầy lông mềm mại của Lục Thanh Uyên: "Ngàn vạn lần đừng nói những lời mạnh miệng như thế, cẩn thận sau này bị vả mặt đấy."
Lục Thanh Uyên cười rồi bắt lấy bàn tay y, áp lên mặt hắn rồi dụi má vào lòng bàn tay Du Đường, xong lại ra vẻ ghét bỏ: "Người của ngươi bẩn quá, chúng ta đi tắm rửa trước đã rồi hẵng bắt đầu tiến vào phó bản tiếp theo."
Du Đường ngạc nhiên đang định hỏi tắm ở chỗ nào, chớp mắt một cái y đã ở trong một phòng tắm ấm áp mờ mịt đầy hơi nước, còn chưa kịp làm gì thì quần áo trên người đã biến thành một luồng sương đen, sau đó tiêu tán vô hình.
Du Đường: "......"
Ngại quá đi.
Cả người không được tự nhiên.
Y đẩy Lục Thanh Uyên sang một bên, cất bước tiến vào bồn tắm rồi lặn chìm nghỉm xuống nước: "Được rồi, tôi tự tắm, cậu ra ngoài đi."
Lục Thanh Uyên cũng không ép buộc Du Đường, hắn chỉ cười rồi vui vẻ bước ra ngoài: "Ta đi sang phòng khác tắm, ngươi tắm xong thì ra phòng khách chờ ta. Quần áo để thay thì lấy ở trong ngăn tủ, ta đã chuẩn bị sẵn hết rồi."
Du Đường nhìn theo bóng lưng hắn ra ngoài, y ngẫm nghĩ rồi cứ cảm thấy tên nhóc con này hình như bữa nay có hơi ngoan ngoãn quá. Thế là y híp mắt lại, ỷ vào thị lực cực tốt của thiên sứ dò xét chung quanh, sau khi tìm tòi ba vòng quanh phòng tắm, thành công phát hiện một ngọn lửa màu đen nhún nhảy đang trốn chui trốn nhủi trong một góc khuất bé tí tẹo.
Khóe miệng Du Đường giật giật, gào lên gọi với ra ngoài cửa: "Lục Thanh Uyên! Đồ biến thái! Thu hồi con mắt của cậu lại đi!"
Lục Thanh Uyên đang đi thì khựng lại, nhếch môi "Hừ" một tiếng rồi cực kỳ không tình nguyện thu hồi ngọn lửa nhỏ dùng để nhìn trộm Du Đường tắm về.
Thiên sứ này thật là, rõ ràng là yêu thích hắn như vậy, thế mà có tắm thôi cũng không cho người ta xem?
Quá keo kiệt.
Sau khi tắm rửa xong, Du Đường mở tủ quần áo ra, trong đó là mười mấy bộ đồ giống hệt nhau, áo sơ mi đen, quần tây đen, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là cùng một dạng với quần áo của Lục Thanh Uyên chẳng qua kích cỡ thì là kích cỡ của y thôi.
Ngón tay của y mơn trớn trên hoa văn của áo sơ mi, trong lòng thầm mắng tiểu ác ma muộn tao(*) một câu.
(*) Muộn tao: Là người mắc bệnh nói không là có, nói có là không, tâm khẩu bất nhất, miệng nói một đằng, suy nghĩ một nẻo. Thích che giấu bản thân bằng thái độ và hành động.
Lúc Du Đường ra đến phòng khách, Lục Thanh Uyên đã chễm chệ ngồi trên sô pha rồi, nhưng tóc tai thì vẫn còn đang nhỏ nước tòng tòng, chiếc áo sơ mới thay cũng bị thấm nước dán lên người.
Du Đường nhíu mày: "Sao cậu không lau khô tóc đi?"
Lục Thanh Uyên lắc ly rượu vang trên tay, sau đó đưa lên nhấp một ngụm: "Đang đợi ngươi..........."
Hắn giương mắt nhìn người đàn ông đang vắt một cái khăn lông mỏng màu trắng trên cổ, cười nói: "Đợi ngươi ra lau tóc cho ta."
Tư thái ác ma uể oải lười biếng, con ngươi màu đen lại co thành một đường thẳng(*), lúc cười rộ lên, thoạt nhìn vừa có nét mị hoặc, lại mang theo ý vị làm nũng rất đáng yêu.
(*)(Kiểu như mắt mèo ấy)
Du Đường thấy hắn như thế thì tim đập thình thịch.
Y bước vội vài bước rồi phủ khăn lông lên cái mặt hại nước hại dân kia, không hề thương hoa tiếc ngọc mà vò lau như lau cho chó cho mèo, động tác kịch liệt đến mức ly rượu dùng để làm màu trong tay Lục Thanh Uyên sóng sánh rồi đổ vài giọt ra đất.
Đến khi Du Đường dỡ khăn lông ra, mái đầu xoăn mềm của hắn đã xù bông thành ổ gà còn hệ thống ở trong ý thức của Du Đường thì cười lăn lộn.
Lục Thanh Uyên: "......"
【 Thâm độc! Ký chủ, ngài thật tàn nhẫn! 】
" Được rồi đấy." Du Đường vắt khăn lên vai, hỏi hắn: "Khi nào thì chúng ta đi?"
Lục Thanh Uyên ôm cái đầu bông xù ngơ ngác nhìn tên thẳng nam trước mặt, mím môi hỏi: "Sao ngươi chẳng dịu dàng với ta tí nào vậy?"
Chắc là hắn dỗi thật rồi, xoay người đi không thèm nhìn Du Đường nữa, trầm mặc ôm lấy ly rượu tự uống một mình.
Du Đường thấy hắn như thế thì cảm thấy hành động của mình lúc nãy quả thật rất quá đáng.
Hơn nữa, là do y cảm thấy bản thân bị hắn mê hoặc, muốn che giấu cảm xúc nên mới làm thế với Lục Thanh Uyên.
Trong lòng nhiều ít có hơi chột dạ.
Du Đường đi vòng qua sô pha đến cạnh chỗ Lục Thanh Uyên đang ngồi, do dự một chút, gãi đầu vài lần, tự xây dựng tâm lý một chút, rồi đột nhiên cúi người xuống tiến sát vào sườn mặt của hắn, đặt một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước qua má hắn một cái.
"Khụ, cái đó." Du Đường nói: "Xem như tạ tội được không? Cậu đừng giận nữa nhé?"
Không khí trong phòng đình trệ hai giây.
Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, ly rượu kia đã rớt xuống lăn trên chiếc thảm trải sàn mềm mại, rượu vang hoa hồng đỏ đổ tràn ra ngoài, thấm ướt mặt đất.
Du Đường còn chưa kịp nói thêm câu nào đã bị ác ma tóm lấy bả vai đẩy ngã ra sô pha.
Trái tim tỏa ra nhiệt độ nóng rực lan tràn ra ngoài.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào với nhau triền miên quấn quýt.
Đôi mắt đen nhánh của Lục Thanh Uyên dần chuyển sang màu máu, hắn vươn ngón tay chạm lên nút áo sơ mi của Du Đường, đang định giật ra, đã bị đè lại.
Hai người đàn ông có vẻ đều đã bén lửa rồi nhưng Du Đường lại đẩy hắn ra:
" Hình như cậu hết giận rồi đúng không, đứng lên đi, chúng ta tiến vào phó bản trò chơi tiếp theo."
Lục Thanh Uyên: "......"
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Du Đường một lúc thật lâu.
Rồi chậm rãi bình phục tâm tình xao động rồi đứng dậy nói: "Ừ, biết rồi."
Du Đường thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời thì rất ngạc nhiên, y chỉnh cổ áo sơ mi cho ngay ngắn, rồi lại vươn tay lên theo bản năng giúp Lục Thanh Uyên vuốt lại mái tóc bù xù: "Vậy thì chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Lục Thanh Uyên vươn bàn tay ra cho Du Đường nắm, khi y đặt bàn tay vào tay hắn thì hắn lại dùng sức tóm lấy, kéo người vào lòng.
"Du Đường." Hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có thật sự thích ta không?"
Du Đường nghe hắn hỏi thì hơi sửng sốt.
Lúc trước Lục Thanh Uyên vẫn luôn rất tự luyến, đều là tự hỏi tự trả lời rồi tự quyết định luôn.
Chưa bao giờ hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân, luôn cảm thấy Du Đường yêu thích hắn từ tận đáy lòng.
Nhưng mà hiện giờ, tại sao lại mang vấn đề này ra hỏi mình?
"Tôi.........." Sắc mặt Du Đường trắng bệch, muốn nói lại thôi.
Kỳ thật y vốn là người rất bị động.
Hệ thống kể rằng y trước giờ chưa từng chủ động thổ lộ với vai ác ở những thế giới trước.
Toàn là vai ác tự mình tranh thủ, dùng sự chân thành từng chút một làm y rung động, bức y nhìn thẳng vào trái tim mình.
Du Đường phát hiện ra một chuyện, đó là y chỉ cần nghĩ đến Lục Thanh Uyên, nghĩ đến tình cảm lứa đôi, trái tim sẽ trở nên rung động, nhưng ngay tức khắc sau đó, trong đầu sẽ lại vang lên thứ tạp âm quanh quẩn vang dội không ngừng trong ý thức, còn sự rung động của trái tim lại biến thành dao cùn đục khoét khiến y đau đớn không thôi.
Thống khổ làm y không thể hít thở, Du Đường sợ hãi sự tra tấn đến từ sâu trong linh hồn.
Chỉ có cách ép bản thân không nghĩ đến tình cảm cá nhân, không động tâm, mới có thể thoát khỏi thứ tạp âm đinh tai nhức óc kia, trái tim mới không còn nhức nhối.
Nhưng hiện giờ y...........không muốn chối bỏ tình cảm của mình.
Hệ thống nói rằng thứ tình cảm này là khắc cốt ghi tâm, thấm sâu trong xương cốt.
Tựa như Lục Thanh Uyên kia, việc xấu đã làm chồng chất mấy ngọn núi không hết, cũng đã giết không biết bao nhiêu nhân loại và thiên sứ, nhưng Du Đường chỉ cần mấy câu nịnh nọt là đã có thể dỗ dành được hắn.
Từ đầu đến giờ, tiểu ác ma chưa bao giờ thật sự làm tổn thương đến y.
Tuy rằng ngoài miệng Lục Thanh Uyên vẫn luôn tự tin đến mức làm người ta cạn lời, nhưng Du Đường chưa bao giờ thực sự hiểu được thực tế ở trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ những gì,
Đến khi nghe được câu hỏi của hắn với mình cùng với vòng tay ôm siết chứa đựng sự nghiêm túc và cả thấp thỏm bất an, y cũng đã hiểu ra đôi chút.
Có lẽ, tất cả những sự kiêu ngạo và tự tin của hắn chỉ là một lớp vỏ bọc để che giấu nội tâm thực sự, Lục Thanh Uyên có lẽ là một tiểu ác ma yếu đuối hơn vẻ bề ngoài mạnh mẽ hắn thể hiện ra cho mình xem.
Dù cho tạp âm vẫn đang tác loạn trong ý thức, trái tim vẫn đang đau nhói lên từng cơn, Du Đường hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, rồi nghiêm túc trả lời: "Tiểu ác ma, tôi thật sự thích cậu."