Lục Thanh Uyên cứ nằm ở trong lòng Du Đường mãi như thế cho đến khi cạn khô nước mắt.
Hắn vùi đầu vào cổ y luyến tiếc cọ tới cọ lui rồi nhẹ giọng nói: "Đường Đường, kế tiếp anh sẽ nhìn thấy một Lục Thanh Uyên chân thật nhất."
"Hoặc là nói là kẻ điên thì càng thích hợp hơn."
"Nếu anh không thế chấp nhận được một người như em thì bây giờ hãy mau chạy trốn đi."
Giọng của hắn rất chậm rãi cất giấu suy sụp và tuyệt vọng: "Hơn nữa anh cứ yên tâm, kể cả anh có chạy trốn thì ván trò chơi này cũng sẽ tính là anh thắng."
"Em nhất quyết sẽ không làm khó anh."
Du Đường không ngờ Lục Thanh Uyên sẽ nói ra những lời này, y dò hỏi theo bản năng: "Em muốn tính cho anh thắng kiểu gì? Lại phá vỡ khế ước sao?"
"Lục Thanh Uyên." Du Đường đẩy hắn ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Thanh Uyên, gằn giọng nói từng chữ:
"Anh sẽ tin tưởng bất cứ điều gì em nói."
"Cho nên, nói thật đi, nếu anh từ bỏ em, em sẽ thế nào?"
Lục Thanh Uyên ngẩng đầu lên gom cả bóng dáng Du Đường vào đáy mắt, hắn mím chặt môi cười khổ: "Em sẽ bị nhốt ở trong phó bản trò chơi này, vô hạn luân hồi."
Du Đường giật mình, lửa giận bùng lên, lạnh giọng hỏi: "Em đã tính toán cho kết cục này kể từ trước khi bắt đầu ván thứ ba rồi đúng không?"
"......" Lần này Lục Thanh Uyên không hề trả lời câu hỏi của Du Đường, nhưng biểu tình trên mặt hắn đã thể hiện hết thảy.
Sự tự ti chôn sâu tận xương tủy khiến cho Lục Thanh Uyên sau khi nhận ra tình yêu với Du Đường trở nên lo được lo mất, không ngừng hoài nghi, không ngừng phủ định bản thân.
Tất cả những gì hắn đã trải qua, tất cả những gì hắn đã làm, hắn sợ khi Du Đường biết được sẽ cảm thấy hắn là một ác ma xấu xa hết thuốc chữa.
Cho nên trò chơi này không chỉ là chân tình thật ý của hắn với Du Đường.
Mà còn là sự trừng phạt của hắn đối với bản thân.
Một khi thiên sứ này vứt bỏ hắn, hắn sẽ lập tức hủy diệt khế ước sau đó rơi vào vô hạn luân hồi trong trò chơi địa ngục này, thẳng đến khi phản phệ không có thuốc chữa, hồn phi phách tán.
"Đúng là chỉ có em mới làm thế."
Ngoài dự kiến của Lục Thanh Uyên, Du Đường chỉ cười xòa, vươn tay véo má hắn rồi nói:
"Nếu như xem đây là một lời uy hiếp."
"Vậy thì chúc mừng em, tiểu ác ma."
"Em đã thành công uy hiếp được anh."
Du Đường thấy Lục Thanh Uyên đang ngồi ngơ ngác chẳng hiểu gì thì nổi cáu véo má hắn thêm mấy lần, bắt đầu thị uy: "Còn nữa anh thấy em căn bản không xem những lời trước kia của anh ra cái quái gì."
"Lần này anh nói trắng ra cho mà nghe nhé."
"Anh có bỏ ai cũng không bỏ em."
"Bởi vì anh........."
—— là sư tôn của ngươi.
Những lời hiện lên trong đầu khiến Du Đường ngẩn người.
Thời gian và không gian phảng phất đan xen xếp chồng lên nhau.
Y cũng đã từng nói những lời tương tự như vậy với Ngụy Uyên.
——dù cho tất cả mọi người từ bỏ ngươi, ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi.
——bởi vì ta...... là sư tôn của ngươi.
Nhưng mà hiện giờ......
Du Đường mỉm cười, nghiêng thân mình về phía trước rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán của Lục Thanh Uyên.
Thì thầm với hắn: "Bởi vì anh là.......người yêu của em."
Vừa nói xong thì cảm giác được ngón tay mình ẩm ướt.
Nhìn xuống đã thấy Lục Thanh Uyên mới vừa nín khóc lại bắt đầu rơi nước mắt lã chã từng hạt to như hạt đậu. Hắn kéo cái tay Du Đường đang véo má mình ra, cảm thấy mất mặt nên vội vàng chùi mắt, quay mông phắt một cái 180 độ đưa lưng về phía y rồi vụng về ngồi lau khuôn mặt tèm lem.
Du Đường còn chưa kịp khua môi múa mép dỗ dành hắn thì cảnh tượng chung quanh lại bắt đầu thay đổi, là cảnh tượng thật sự đã xảy ra trong quá khứ.
Lục Thanh Uyên bị gã nam sinh bóp cổ đến chết, sau đó bị mười mấy kẻ xúm vào phân thây. Bọn chúng băm hắn thành nhiều mảnh, chia ra chôn ở sau núi. Ngày đó trời đổ tuyết rất lớn, ngọn núi mai táng Lục Thanh Uyên cũng tích một tầng tuyết dày.
Trắng đến lóa mắt.
Vài tuần sau thi thể mới được phát hiện, lúc này đã hư thối sinh giòi bọ khắp nơi, những kẻ nhìn thấy cảnh tượng đó đều đỡ thân cây mà nôn mửa. Bọn chúng mang bao tay lau sạch sẽ từng mảnh xương thịt của hắn, hơn nữa chung quanh lại chẳng hề có thiết bị theo dõi, mười mấy người thông đồng xóa bỏ dấu vết, cuối cùng chẳng có ai bị định tội.
Trường học vì sợ sự tình bể ra sẽ ảnh hưởng danh dự nhà trường, họ quyết định dùng toàn lực để đè dư luận xuống, sau đó im hơi lặng tiếng xóa bỏ học bạ của Lục Thanh Uyên ở trường, khiến cho thiếu niên mồ côi không nơi nương tựa đến khi chết rồi cũng không thể nhận được một lần đãi ngộ công bằng, hoàn toàn biến thành một người vô hình.
Sau khi chết Lục Thanh Uyên lạnh nhạt nhìn hết tất cả mọi việc xảy ra.
Cuối cùng bởi vì oán khí quá mức sâu nặng, hắn hóa thành lệ quỷ.
Hắn ký hiệp nghị với Thần Hắc Ám, có được quyền lợi can thiệp vào thế giới nhân loại.
Để trao đổi với hắn, Thần Hắc Ám yêu cầu hắn dâng lên linh hồn của hai vạn nhân loại.
Cho nên hình chiếu hồi ức tiếp theo.
Đều là cảnh tương Lục Thanh Uyên đơn phương tàn sát.
Đầu tiên là báo thù.
Hắn không chỉ giết chết những hung thủ đã phanh thây mình mà còn giết sạch những kẻ từng khinh nhục, sàm sỡ, nói lời tục tĩu, những kẻ bàng quan đứng nhìn, những kẻ hùa nhau bắt nạt.
Tiếp theo thì tới lượt của những giáo viên thờ ơ lạnh nhạt, có mắt như mù ở trong trường.
Sau khi báo thù xong, hắn du đãng trong thế giới nhân loại, dùng bạo phục bạo, lấy ác chế ác, gặt mạng người như gặt lúa.
Những vong hồn chết oan đều tới tìm hắn dâng lên linh hồn để tìm kiếm công đạo, Lục Thanh Uyên đều thay họ báo thù. Trong vòng 20 năm, hắn đã lấy đi linh hồn của hai vạn người.
Hành vi phạm tội của những người này có lớn có bé, nhưng ở trong mắt Lục Thanh Uyên, tất cả bọn họ đều đáng chết. Càng lúc Lục Thanh Uyên càng quen với việc giết chóc.
Sau khi dâng hai vạn linh hồn nhân loại cho Thần Hắc Ám, linh hồn của hắn cũng đã bị biển máu tẩy lễ biến thành cực ác.
Từ đó Ác Ma cường đại nhất Ma Giới được ra đời.
Năm tháng đằng đẵng qua đi, Lục Thanh Uyên nghĩ ra trò chơi vô hạn để vạch trần ác tính của nhân loại. Hắn vui vẻ thưởng thức cảnh tượng nhân loại giãy giụa cầu sinh, tàn sát lẫn nhau ở trong trò chơi.
Trong lúc đó, Thiên Giới bắt đầu phái hàng trăm hàng ngàn thiên sứ tới cảm hóa hắn, hoặc là trực tiếp tiêu diệt hắn, nhưng đều phí công tốn sức.
Lục Thanh Uyên từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, du đãng khắp nhân gian, tuyệt đối không để ý bất cứ ai, tuyệt đối không tin tưởng bất kỳ người nào.
Bởi vì hắn biết rõ ràng tình trạng cơ thể mình.
Thế giới này sẽ không cho phép linh hồn cực ác tồn tại.
Theo thời gian dần trôi, đến cuối cùng hắn nhất định sẽ bị hắc ám phản phệ cắn nuốt linh hồn.
Từ đó mất đi lý trí, trở thành công cụ giết chóc của Thần Hắc Ám.
Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Từ lúc hắn ký hiệp nghị với Thần Hắc Ám, thì đã chú định kết cục bi thảm của bản thân.
Tương lai của hắn chỉ có duy nhất tuyệt lộ vô sinh.
Du Đường lẳng lặng nhìn toàn bộ hồi ức của Lục Thanh Uyên, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
Nhìn thấy hắn càng lúc càng hãm sâu vào vực thẳm, thứ duy nhất y cảm nhận được chỉ có đau lòng và khổ sở.
Du Đường không phải Lục Thanh Uyên, y không trải qua những thứ mà hắn đã trải qua, thì không có tư cách phê bình chuyện hắn làm là đúng hay sai.
Hơn nữa đối với những linh hồn cam tâm tình nguyện hiến tế cho Lục Thanh Uyên, chỉ cầu xin hắn có thể giúp mình báo thù mà nói, Lục Thanh Uyên chính là đấng cứu thế của bọn họ.
Hắn là người duy nhất vươn tay ra cứu rỗi linh hồn đầy thù hận của bọn họ.
Ở trong mắt những linh hồn đó, Lục Thanh Uyên không hề sai.
Nhưng tương ứng với việc tàn sát quá nhiều nhân loại, tiểu ác ma cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Những hoa văn phản phệ trên người hắn, ngay cả Du Đường hy sinh thân thể thiên sứ thi triển cấm thuật cũng không thể chữa trị được, bắt buộc phải dùng linh hồn thiên sứ cam tâm tình nguyện hiến tế mới có thể chữa khỏi.
Nghĩ đến đây, Du Đường lại thở dài một hơi rồi cười khổ. Quả nhiên, dù có làm gì thì cũng không thể trốn khỏi kết cục mà cốt truyện đã chú định sẵn.
Nếu muốn cứu tiểu ác ma, nhất định phải hiến tế linh hồn của mình cho đối phương.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng của y trong thế giới thứ năm.