" Cậu cmn đang nói cái quái gì thế?!" Hàn Tử Thần xách cổ áo Du Đường kéo lên, đem người thấp hơn gã cả nửa cái đầu đập mạnh vào cánh cửa .
"Khụ khụ khụ......" Du Đường đang có bệnh trong người, bất ngờ như vậy không phản ứng kịp, lập tức ho khan kịch liệt.
Nhưng Hàn Tử Thần cũng không thèm để ý xem y có đau không, lạnh lùng chất vấn:" Không phải cậu xung phong nhận việc giúp tôi sao?"
" Thẩm Dục cho cậu cái gì mà bây giờ cậu lại nói đỡ giúp hắn như vậy?!"
Nói đến đây, Hàn Tử Thần đột nhiên thấp giọng:
" Không phải cậu thích tôi sao?"
Hắn nâng cằm Du Đường, lạnh lẽo nói:" Tôi có nghe người làm nói lại, cậu giấu rất nhiều ảnh chụp tôi trong phòng, cậu quá ghê tởm, khiến tôi cảm thấy buồn nôn..."
Mặt Du Đường trắng bệch, bị người mình thích đối xử như vậy khiến y chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh.
Trong cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt, bị y cố gắng nuốt ngược xuống :" Thiếu gia, ngài hiểu lầm, hiểu lầm rồi.... Tôi không phải.....tôi không có....."
" Nhưng chuyện đó thật ra tôi cũng không để ý." Hàn Tử Thần tươi cười, thủ thỉ với y :" Chỉ cần cậu giúp tôi lấy được mật mã cơ sở dữ liệu của Thẩm Gia, tôi sẽ cho cậu một cơ hội được ở bên cạnh tôi...."
"Thiếu gia, khụ... khụ tôi...... tôi không..."
Rầm--- ——
Khóa cửa WC đột nhiên bị đập văng ra, ngay sau đó Du Đường cảm thấy người nhẹ đi hẳn, Hàn Tử Thần đang gần như đè lên người y bị người ta túm lấy cổ áo ném ra bên ngoài, ngã sấp mặt trên nền đất.
Quải trượng màu bạc đập hết cú này đến cú khác vào người Hàn Tử Thần, bả vai , cánh tay, eo, bụng ,đùi, chân. Tốc độ ra đòn cực nhanh, từng tiếng đập trầm đục khiến người chứng kiến cũng phải thấy ê răng.
Du Đường đứng sau nhìn trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa thì quên cả mình đang diễn.
Y cũng kêu gào ở trong ý thức với hệ thống của : Mẹ ơi! Thống Thống , sao giá trị vũ lực của Thẩm Dục cao vậy?!
Làm y còn tưởng thằng nhóc này là người ốm yếu tàn tật.
【...... Ký chủ, ngài không nghiên cứu kỹ tư liệu em đưa ạ! Thẩm Dục biết võ mà! 】
Hệ thống nói: 【 hắn chỉ lười tự động tay thôi! 】
Du Đường lúc này mới nhớ tới khi thay quần áo cho Thẩm Dục, dáng người của hắn cũng không hề gầy yếu mà là có cơ bắp cuồn cuộn phập phồng, chẳng qua bị những vết sẹo chằng chịt che khuất, làm y chỉ cảm thấy thương Thẩm Dục, mà quên đi việc hắn đứng đầu Thẩm gia nhiều năm như vậy, sao lại có thể không có năng lực tự vệ?
【 Ngài thấy đấy, hắn vẫn còn nương tay, bằng không Hàn Tử Thần đã nát bét rồi! 】
" Thẩm Dục! CMN mày dừng tay lại đã! Ai u, đau....." Hàn Tử Thần kêu la thảm thiết không ngừng lùi về phía sau, nâng cánh tay lên muốn bắt lấy quải trượng, lại không làm cách nào bắt được, trong phút chốc lại bị ăn đòn thêm mười mấy cái, đau đớn muốn chết.
Du Đường nén cười : Thống Thống, nhìn công chúa nhỏ y như đang đánh chó vậy!
Du Đường: Hay đây chính là " Đả cẩu bổng pháp" đã thất truyền bấy lâu?
【 ha ha ha ha ha ha ha ha!! Ngài đừng chọc em cười nữa!!! 】
Thẩm Dục vô cảm đánh Hàn Tử Thần thêm mười mấy phát, tận đến lúc vệ sĩ của Hàn gia và Thẩm gia chạy đến đứng đầy WC , hắn mới dừng tay.
Thẩm Dục ung dung tay chống quải trượng, trường bào màu trăng non, không dính bụi trần, vững vàng đứng ở đó, dù là WC cũng không ảnh hưởng đến khí chất thiên tiên thanh sương tố tuyết của hắn. ( Thanh sương tố tuyết : Như sương lạnh như tuyết trắng )
Nhìn sang Hàn Tử Thần đang lồm cồm bò dậy từ dưới mặt đấy, âu phục đã nhăn nhúm , đầu tóc rối bù, mặt mũi bầm dập, thảm không còn gì để tả.
"Thẩm Dục! Sao mày đánh tao!!!" Hàn Tử Thần sắp tức điên rồi, gã chỉ tay thẳng mặt Thẩm Dục chất vấn: " Mày muốn khơi mào trận chiến giữa Hàn gia và Thẩm gia đúng không?!"
" Tao thích đánh ai thì đánh, cần quái gì lý do?" Thẩm Dục thấy Du Đường mặt tái nhợt , nhíu mày:" Sao anh còn chưa cút đi."
"......"
Sự cảm động hiếm hoi của Du Đường cũng theo câu nói của Thẩm Dục mà tan thành mây khói.
Y đi ra bên ngoài. Thẩm Dục lại nói: " Đứng ở sau lưng tôi."
Du Đường ngoan ngoãn thuận theo.
Thẩm Dục lúc này mới liếc mắt về phía Hàn Tử Thần :" Du Đường giờ là người của tôi, Hàn tổng, nếu anh còn quấn lấy anh ta không buông, lần sau sẽ không còn ăn đòn nhẹ thế này đâu."
Nói xong , hắn mang theo Du Đường đi vượt qua Hàn Tử Thần, lúc đi ngang vệ sĩ, Du Đường thấy hai bên đã rục rịch móc súng móc gậy gộc, không khí sau lưng như đóng băng, căng thẳng như sắp xảy ra chiến tranh.
Nhưng Thẩm Dục vẫn tỏ ra rất bình thường, eo lưng đĩnh bạt từng bước từng bước không nhanh không chậm đi xuyên qua đám người, tạo ra một con đường thẳng tắp cho Du Đường, ai cũng không dám ngăn cản.
Vệ sĩ của Thẩm gia vội vàng theo sát chân Thẩm Dục rời đi. Chỉ chốc lát sau, WC cũng chỉ còn người của Hàn gia.
" Đ.C.M.M THẨM DỤC!" Hàn Tử Thần nổi điên đá một cái vào cánh cửa hỏng.
Thân thủ của gã thật ra không yếu, nhưng Thẩm Dục ra tay bất ngờ, hơn nữa tốc độ lại quá nhanh, gã chỉ có thể bị động mà chịu đòn. Sau đó gã định lao lên phản kích, thì người của hai bên lại đã đến đông đủ, nếu còn đánh tiếp sẽ xảy ra trận chiến không thể cứu vãn, Hàn gia hiện tại đang cố gắng tẩy trắng thanh danh bất hảo nên không thể manh động.
Sau khi đập phá nửa cái WC, Hàn Tử Thần mới nuốt được cơn giận dữ, nhìn về hướng Thẩm Dục rời đi mà chửi bới :" Tao sớm muộn gì cũng có ngày đập chết mày, thằng khốn kiếp!"
*
Chuyện lớn như vậy đã xảy ra rồi, Thẩm Dục cũng không trở lại bữa tiệc nữa mà mang Du Đường về biệt thự luôn.
Trên đường về , hắn không ngồi chung xe với Du Đường, sau khi về đến nhà thì lột bao tay từng đánh Hàn Tử Thần ném vào thùng rác, lại dùng khăn ướt khử trùng lau chùi thật kỹ quải trượng, cuối cùng quay đầu lại nhìn Du Đường đang ở phía sau lưng:" Anh đi theo tôi."
Du Đường không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ là cảm thấy công chúa nhỏ hình như đang cáu kỉnh.
Thẩm Dục đưa y vào phòng tắm. Hắn lạnh lẽo nhìn y, phun ra mấy chữ :" Cởi quần áo ra."
"???"
Du Đường thoái thác: "Thẩm gia, nếu ngài muốn tôi tắm rửa, tôi tự tắm là được, bây giờ ngài đứng ở đây, tôi cảm thấy không tiện lắm....."
" Nghe theo mệnh lệnh của tôi hay chết, chọn một cái."
"......"
Du Đường đành giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn cởi quần áo, cuối cùng chỉ còn duy nhất một cái quần lót trên người.
Dù sao đều là đàn ông với nhau, y không ngại thì người ngại chính là Thẩm Dục.
Mới vừa cởi sạch đồ xong, y có cảm giác ánh mắt Thẩm Dục có hơi thay đổi.
Giống như tia laze, nhìn chăm chú đến muốn chiếu thủng ra hai cái lỗ trên người mình.
Nhưng lúc Du Đường quay đầu nhìn Thẩm Dục, đối phương vẫn là cái mặt vô cảm kia, giả vở không có tí hứng thú nào với cơ thể y.
Du Đường mở vòi hoa sen , dòng nước ấm chảy từ vai cổ xuống dưới chân, lưu lại trên làn da màu lúa mạch từng vệt nước óng ánh. Hầu kết Thẩm Dục cuộn lên cuộn xuống, tay dùng sức nắm chặt lấy quải trượng, giọng nói lạnh băng truyền qua hơi nước mờ ảo tới tai Du Đường.
" Vừa rồi Hàn Tử Thần chạm vào chỗ nào trên người anh?"