[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 52: Vì vai ác chết lần thứ hai ( 15 ) canh một



Đêm hôm đó, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, Thẩm Dục cũng không bám dính vào ôm chặt cứng Du Đường như bình thường mà nằm cách ra tầm nửa mét. 

Lẳng lặng nằm một lát, Thẩm Dục đột nhiên nói: " Nếu uống thuốc mà không đỡ thì đến chỗ Tống Thành khám thử xem. Đừng để cho bệnh tình nặng thêm."

Du Đường ngẩn người.

Thẩm Dục đang quan tâm mình đây à?

Hắn nằm cách xa mình thế này, chẳng lẽ là sợ mình khó thở?

Du Đường có chút cảm động.

" Vâng, tôi biết rồi." Y nói : "Cảm ơn Thẩm gia đã quan tâm."

" Đừng có ảo tưởng thế, tôi không thèm quan tâm anh đâu." Trong bóng đêm, vành tai của Thẩm Dục nhuốm một màu hồng nhạt, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng như cũ:" Tôi chỉ không muốn lây bệnh cảm của anh thôi."

"......" Du Đường nhướng mày. Sau đó y đứng dậy: "Xin lỗi, tại tôi không để ý, bây giờ tôi sẽ sang phòng khác để ngủ..."

Còn chưa nói xong, y đã bị Thẩm Dục kéo tay lên đè ở trên giường.

Thanh niên nổi cáu, nghiến răng nghiến lợi nói:" Tôi chưa hề nói muốn đuổi anh ra ngoài, ngoan ngoãn nằm đó đi đừng làm tôi nổi giận."

Hệ thống cười ha hả: 【 Hắn tức rồi kìa hahahahaha!!!!】

Du Đường cũng cười: Thằng nhóc này đúng là điển hình của khẩu thị tâm phi.

Y chỉ thử một chút, Thẩm Dục đã lộ nguyên hình rồi.

" Được, tôi không ra ngoài nữa." Y cục cựa qua lại: " Nhưng mà ngài ôm tôi chặt quá, tôi không thở được."

Nói xong còn làm bộ ho khan một tiếng.

Thẩm Dục như bị điện giật lập tức buông tay ra.

Nhưng hắn vẫn ôm lấy tay Du Đường không buông. Thẩm Dục có thói quen đi ngủ sớm, có Du Đường nằm cạnh lại khiến hắn quan tâm nên một lát sau đã ngủ quên mất rồi. Du Đường thở dài, xoay qua nhìn ngắm khuôn mặt Thẩm Dục.

Thẩm Dục khi ngủ rất yên tĩnh, không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, gương mặt ngoan ngoãn làm người ta có hơi mềm lòng.

Nghĩ đến những việc trải qua ngày hôm nay, Du Đường vừa thấy cảm động vừa thấy buồn rầu.

Hiện tại y đã có thể xác định Thẩm Dục đã bắt đầu thích mình rồi.

Cốt truyện đã chạy được hơn một nửa. Dựa theo cốt truyện y chết trước mặt Thẩm Dục vì bệnh ung thư phổi, nhưng kỳ thật y không muốn làm theo.

Cách chết như vậy đối với Thẩm Dục quá tàn nhẫn.

Cho nên y muốn gạt Thẩm Dục, không cho hắn biết mình bị bệnh nan y.

Đến lúc độ hảo cảm của Thẩm Dục đầy rồi, y sẽ chuồn đến một nơi chim không thèm ỉa để chờ chết. Như vậy nếu đối phương không tìm thấy y sẽ dần dần quên đi, sẽ không quá thương tâm.

Thẩm Dục thật ra bản tính không xấu, cho dù biết đối phương là vai ác, y cũng không đành lòng làm hắn bị thương tổn.

*

Thường ngày Thẩm Dục tham dự các buổi xã giao đều sẽ mang theo Du Đường, nhưng lần này là ngoại lệ.

Thẩm gia vốn lập nghiệp từ giới xã hội đen, đến thời của cha Thẩm Dục, gia tộc dần dần lụi bại, sau này nhờ có Thẩm Dục mới vực dậy được.

Trước kia Hàn gia cường thế hơn Thẩm gia rất nhiều, hiện tại chỉ có thể xách dép mà chạy theo.

Hơn nữa dạo gần đây Hàn gia đang cố gắng tẩy trắng hình ảnh doanh nghiệp, cho nên dù Hàn Tử Thần có bị Thẩm Dục đánh một trận no đòn, bọn họ cũng không dám xé rách mặt với hắn.

Chỉ là ngoài mặt thì giả lả nói cười, sau lưng lại kiếm cách thọc gậy bánh xe, Thẩm Dục gặp chuyện phiền toái thì bọn họ mới vui vẻ.

Du Đường bị bắt ở lại nhà chờ Thẩm Dục nên cũng trộm mua được ít thuốc kháng ung thư, lại cố tình thay đổi nhãn của hộp thuốc mang theo trên người, y uống thuốc đúng giờ thì cũng có tác dụng giảm bớt triệu chứng bệnh.

*

Tháng sáu đầu hạ, ông trời như đứa trẻ khó chiều.

Buổi sáng trời đang nắng , buổi chiều đã mưa to. Gió quật đổ cây, sẩm sét ầm ầm như bối cảnh phim kinh dị.

Du Đường uống thuốc xong bò lên giường nằm mãi không ngủ được, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, y vội chạy xuống lầu, phái hiện Thẩm Dục cùng một đống vệ sĩ đang ở cửa ra.

Đám vệ sĩ ướt như chuột lột vây quanh Thẩm Dục hỏi :" Thẩm gia, hay là đến chỗ bác sĩ Tống ..?"

"Không cần thiết." Thẩm Dục cầm quải trượng chỉ ra ngoài cửa: "Các anh mau đi đi, chuyện tôi bị thương phải giấu kín."

" Vâng thưa ngài."

Vệ sĩ chỉ còn cách vâng lệnh, xoay người rời đi.

Đóng sập lại cánh cửa nặng nề, Thẩm Dục lại không mở đèn phòng khách ngay mà ngầng đầu nhìn Du Đường đang đứng trên cầu thang.

" Anh còn ngơ ra ở đó làm gì?" Giọng hắn khàn khàn:" Lấy hòm thuốc tới đây."

Du Đường lúc này mới hoàn hồn liền vội vàng đi tìm hòm thuốc, đến lúc quay lại mới phát hiện Thẩm Dục không giữ hình tượng như bình thường mà ngồi bệt dưới đất, dựa lưng vào tường mà thở ra.

Y mở đèn lên thì cực kỳ hoảng sợ. Nửa người Thẩm Dục toàn là máu, nhuộm đỏ cả trường bào.

Du Đường nhíu mày:" Để tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Tống."

Thẩm Dục lập tức níu lấy tay y:" Chỉ là vết thương nhỏ, máu chày hơi nhiều thôi, anh cầm máu cho tôi là được."

" Nhưng mà...."

" Anh là người hầu của tôi, tôi bảo anh làm cái gì thì anh làm theo thế đó, sao anh nói nhiều thế?

"......"

Du Đường thấy hắn vẫn còn có thể hạch sách được, thì biết rằng hắn không sao nên bắt đầu dùng kéo cắt quần áo, nghiêm túc khử trùng, bôi thuốc, băng bó cho vết thương trên vai của hắn.

Xử lý xong vết thương, y lại lấy khăn lông ướt kiên nhẫn ngồi lau sạch tóc và thân thể cho hắn, thay quần áo xong, mới đỡ Thẩm Dục đến nằm lên giường, dụng tâm cẩn thận để không động đến miệng vết thương.

Thẩm Dục từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào từng động tác của Du Đường, nhìn người đàn ông ôn nhu dịu dàng chăm sóc, ánh mắt hắn bỗng trở nên đen tối âm u.

Đột nhiên, hắn nắm chặt lấy tay của Du Đường, dùng sức mạnh đến mức miệng vết thương lại vỡ ra bắt đầu chảy máu, thấm đẫm băng gạc trên vai.

" Đau." Du Đường đau đến hít hà :" Thẩm gia, ngài sao vậy?"

Y nhìn băng gạc lại thấm máu, nhíu mày:" Ngài đừng dùng sức như vậy nữa, vết thương lại chảy máu rồi kìa."

" Vì sao anh không giết tôi?"

Thẩm Dục lạnh giọng nói: " Tôi đã cho anh vô số cơ hội."

" Tại sao anh vẫn không chịu làm gì?"

" Anh không phải rất yêu Hàn Tử Thần sao? Nếu bây giờ tôi nói với anh, tôi nhất quyết phải giết chết Hàn Tử Thần, anh sẽ làm gì?"

Cơn giận vô cớ lấn át lý trí của Thẩm Dục, miệng vết thương chảy máu nóng rực khiến hắn phát điên. Hắn nắm chặt lấy tay Du Đường, chất vấn y:

" NÓI ĐI! ANH SẼ LÀM GÌ!"

Du Đường bị hắn ghì chặt, tay đau như muốn gãy, y kiên định lắc đầu:" Tôi sẽ không giết ngài."

" Hiện tại tôi là người của ngài, những việc xảy ra giữa ngài và Hàn Tử Thần tôi sẽ không nhúng tay, tôi cũng sẽ không vì hắn mà giết ngài."

" Nực cười!" Thẩm Dục buông tay y ra, dựa lưng vào thành giường, chỉ tay mắng mỏ Du Đường :" Anh c.m.n là một thằng ngu hết thuốc chữa!"

" Cơ hội tốt dâng tới tận tay còn không cần. Vừa do dự không quyết vừa nhát gan sợ phiền phức, không hề có tí bản lĩnh nào, được việc  thì ít, hỏng việc thì nhiều, đồ vô dụng nhà anh....."

Thẩm Dục không còn giữ hình tượng cao cao tại thượng ngày thường nữa mà điên cuồng chửi bới lung ta lung tung.

Mắng chán mồm rồi, hắn nghiến răng phun ra từng chữ, cười khổ :" Nhưng tôi không biết tại sao tôi....tôi cmn đối với anh cứ như bị ma nhập...."

Lần này hắn bị thương là vì bị một thủ hạ tín nhiệm trong Thẩm gia phản bội đâm sau lưng, nếu không phải vệ sĩ tới kịp, vết thương của hắn sẽ càng lúc càng nặng, có khi không thể qua khỏi.

Thẩm Dục rất ít khi tín nhiệm người khác, bởi vì hắn cảm thấy khó đoán nhất chính là lòng người.

Chỉ cần lơ là một chút, đem tâm trao đi, sẽ dẫn tới vạn kiếp bất phục.

Du Đường là lần đầu tiên hắn mạo hiểm mang một tên nội gián đặt ở bên cạnh mình.

Từng lần từng lần đưa ra phép thử, người đàn ông đều biểu hiện vô cùng tuyệt vời.

Hắn vừa cảm thấy khiếp sợ, lại vừa thấp thỏm bất an.

Hắn phải mở mắt nhìn trừng trừng tình cảm của mình với Du Đường mỗi ngày lại một lớn.

Vừa rồi khi cửa lớn biệt thự mở ra, giây phút hắn nhìn thấy người đàn ông đứng ở nơi phòng ngủ, đột nhiên sinh ra cảm giác ấm áp lấp đầy trái tim trống rỗng nhiều năm.

Giống như người lang thang đã lâu bỗng tìm được nhà.

Mà nơi có Du Đường đó, chính là nhà của hắn.

Loại cảm giác này làm hắn sợ hãi.

Nếu từ đầu đã trắng tay thì sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng một khi đã nhặt được báu vật rồi lại mất đi, nỗi thống khổ kia sẽ đau đớn hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Hắn......hắn không dám cược. Hắn không muốn thua.