Thái độ của Thẩm Dục chuyển biến quá nhanh khiến Du Đường không chống đỡ kịp.
Chẳng lẽ thằng nhóc này đang nghĩ hai người là quan hệ yêu đương à?
Hơn nữa hắn nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, sao lại tỏ vẻ âu yếm lão luyện đến thế?
Thẩm Dục thấy y xấu hổ thì giả lơ, cũng không để bụng chuyện y không trả lời, chỉ ngồi mân mê ngón tay Du Đường, vu vơ mà nói với y:
" Vừa rồi cấp dưới báo tới đã bắt được tên phản bội."
" Hỏi tôi muốn xử lý như thế nào."
Ngón tay trắng nõn xuyên qua khe hở bàn tay của Du Đường, khẽ vuốt ve từng ngón từng ngón.
" Tôi bảo đem gã cột vào ghế, trói chặt hai tay hai chân. dùng kìm rút từng móng tay móng chân của gã ra, sau đó đổ muối lên trên...."
"......" Du Đường đột nhiên cảm thấy đau tay.
Bị Thẩm Dục vuốt ve mà trong lòng thì run lập cập.
" Dùng dụng cụ banh miệng gã ra, lấy búa đập bể từng cái răng một, sau đó ép gã nuốt hết...."
Du Đường nghe đến đây, bèn vô thức liếm răng.
" Cuối cùng dùng dao phẫu thuật, đợi lúc gã tỉnh táo thì xẻo từng miếng từng miếng ......"
" Xẻo đến khi lộ ra xương trắng, ruột, nội tạng......"
Xong đời, Du Đường bắt đầu cảm thấy cả người đều đau.
Y nghi ngờ Thẩm Dục nói ra những lời này là để hù dọa mình! Khoảng thời gian này quá an nhàn khiến y quên mất tên này là đồ siêu biến thái!
"Thẩm gia, ngài, ngài đói bụng chưa?" Du Đường định chui ra khỏi lồng ngực hắn đứng lên:" Tôi đi làm cơm chiều."
Nào ngờ Thẩm Dục không cho y đi, mà ôm chặt lấy eo , mặt chôn vào cổ y, đôi môi cọ lên làn da, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng rực làm Du Đường tê dại.
" Sao thế?" Hắn cười: "Sợ à?"
"......"
Du Đường nuốt nước miếng, lắc đầu: "Không có, tôi cho rằng đó là đúng người đúng tội."
" Giả vờ cái gì." Thẩm Dục buông y ra :" Sợ thì bảo sợ."
Hắn nhìn Du Đường: " Anh sợ là tốt, như vậy anh sẽ không dám lừa tôi làm việc không nên làm."
" Nhưng mà nếu anh chọc giận tôi thật, tôi cũng sẽ không đối xử với anh như vậy đâu."
Nghe được lời này, Du Đường có hơi ngạc nhiên, kết quả Thẩm Dục chốt hạ cậu nói khiến cho y hoàn toàn đầu hàng.
" Tôi sẽ....."
" Chịch chết anh."
"???"
Đây là lời của con người nói ra đấy à???
Thẩm Dục thoạt nhìn rất hài lòng với vẻ mặt của y, nở nụ cười rạng rỡ:" Được rồi, đi nấu cơm đi, tôi muốn ăn mì trứng cà chua."
"......"
Du Đường còn có thể nói gì, chỉ có thể bĩu môi đồng ý rồi ngoan ngoãn đi nấu cơm.
*
Trong khoảng thời gian Thẩm Dục dưỡng thương vân luôn nằm ì ở biệt thự. Bởi vì có Du Đường bầu bạn, nên cũng không cần thiết phải về lại khu biệt thự nhà họ Thẩm để che giấu nhân cách trẻ con của Thẩm Dục.
Chỉ cần có Du Đường ở cạnh, đứa nhỏ có được cảm giác an toàn, dần dà cũng thành một đứa trẻ có tính cách bình thường không còn đặt đâu ngồi đấy vâng vâng dạ dạ nữa.
Nhưng theo thời gian dần trôi, Du Đường đột nhiên ý thức được việc nhân cách thứ hai của Thẩm Dục hình như đang dần trưởng thành.
Thẳng đến một ngày kia, y chợt tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, nhìn thấy Thẩm Dục đang ngồi ở đầu giường vuốt ve con dao gọt hoa quả, nhìn y với ánh mắt xa lạ lạnh như băng.
Trong lòng chợt thấy rùng mình, Du Đường vội vàng nhổm dậy, cảnh giác nhìn hắn, thử thăm dò hỏi :" Thẩm Dục? Năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Mười một tuổi." Thẩm Dục thuần thục xoay vòng con dao gọt hoa quả trong tay, lưỡi dao phản xạ ánh sáng vào trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
" Anh sao vậy? Hả anh?" Hắn vẫn nhận ra Du Đường, nghiêng đầu nhìn y, nở nụ cười tươi tắn:" Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"
"......" Du Đường nhớ ra năm Thẩm Dục mười một tuổi chính là năm biệt thự nhà họ Thẩm gặp hỏa hoạn, vừa lúc nhân cách thứ hai của Thẩm Dục có tuổi tác tương ứng.
Dùng sức cắm phập con dao lên tủ đầu giường, Thẩm Dục gối tay ra sau đầu, nằm ngã ra giường.
" Anh à, anh cũng nằm xuống nói chuyện với em chút đi."
"...... Ừ." Du Đường bây giờ không biết xử lý tình huống này như thế nào. Y chưa từng nghĩ tới nhân cách phân liệt cũng có thể phát triển độ tuổi theo thời gian. Hơn nữa tính tình của nhân cách này rất khó đoán, tuy rằng mới mười một tuổi nhưng lại lộ ra sự nguy hiểm không thèm che giấu.
" Em không phóng hỏa đốt nhà.." thiếu niên Thẩm Dục cười nói thẳng :" Chỉ là em có nói cũng không ai tin."
" Nhưng không sao, em cũng không trách bọn họ."
" Bởi vì trong trận hỏa hoạn, em đã đứng mà nhìn bọn họ bị thiêu đến chết trong căn nhà đó, lúc đó em rất chi là vui vẻ, vui vẻ đến điên lên mất....."
Du Đường nhịn không được hỏi: " Vậy rốt cuộc là ai phóng hỏa?"
Thẩm Dục khựng lại ngạc nhiên nhìn Du Đường:" Anh à, anh tin tưởng em sao?"
Thấy Du Đường gật đầu, hắn mím môi không cười nữa.
Thẩm Xương Liếu là người anh trai tàn tật của Thẩm Dục.
" Anh ta là một thằng điên." Thẩm Dục nhún vai nói :" Thật ra trong trận hỏa hoạn đó có tới bốn người chết."
"Thẩm Kiến Dân, Thẩm Xương Liễu, Trình Âm và đứa trẻ trong bụng bà ta."
"Bởi vì Thẩm Xương Liễu phát hiện ra bản thân bị u não, sống không quá được hai tháng."
" Thẩm gia lại không thể không có người thừa kế, Thẩm Kiến Dân và Trình Âm quyết định lên kế hoạch sinh thêm một đứa con nữa để nối nghiệp Thẩm gia."
Du Đường chặn lời Thẩm Dục rồi hỏi :" Không phải em cũng là người thừa kế của Thẩm gia à?"
"Ha ha ha ha......" Nghe được lời này, Thẩm Dục nhìn Du Đường hai giây rồi cười ha hả: " Anh à, anh nói đùa đấy à."
Hắn thôi không cười nữa, nhẹ giọng nói :" Em chẳng qua là một con chó thôi."
Nhìn bộ dạng của Thẩm Dục, Du Đường lại thấy đau lòng.
Y nắm lấy tay của thiếu niên, Thẩm Dục lại ngước mắt lên liếc y một cái. Sau đó hắn thả lỏng cơ thể, đan ngón tay vào bàn tay của Du Đường.
"Thẩm Xương Liễu biết Thẩm Kiến Dân và Trình Âm giấu anh ta có thêm một đứa con nữa. cảm thấy oán hận trong lòng, liền thừa dịp hai người kia đang ngủ khóa cửa phòng họ từ bên ngoài, đổ xăng, phóng hỏa muốn thiêu chết cả hai, lại không nghĩ tới trận hỏa hoạn đó quá lớn, cuốn cả anh ta vào trong biển lửa ....."
" Lúc đó, em đã lén mở khóa lồng sắt, đứng lẳng lặng ở phía sau nhìn hắn điên dại."
Thẩm Dục vô cảm , lạnh nhạt mà trần thuật lại sự thật:" Lúc nhìn thấy lửa đốt đến xe lăn, quần áo, nhìn anh ta nằm trên mặt đất kêu la gào khóc , em thấy cực kỳ vui sướng, chỉ cảm thấy là ác giả ác báo, đúng người đúng tội, lại còn muốn đổ thêm lên người anh ta một thùng xăng nữa, thiêu đến khi chỉ còn là tro bụi...."
Du Đường vẫn luôn chăm chú quan sát biểu cảm của Thẩm Dục. Kết quả là, trên mặt Thẩm Dục không hề hiện lên chút vui sướng nào, chỉ có lạnh lẽo và trống rỗng. Chứng kiến cha mẹ và người thân chết thảm trước mắt mình, có khả năng đã tạo nên bóng ma tâm lý cho Thẩm Dục.
Hắn bảo hắn vui sướng nhưng trên thực tế, thứ Du Đường cảm nhận được từ trên người hắn chỉ có duy nhất sự thê lương.
" Chân của em không phải bị xà nhà rơi vào nên mới gãy, mà là bị Thẩm Xương Liễu đánh gãy mấy lần nên mới thành tàn tật."
" Sở dĩ em nói như vậy là để thoát khỏi tội không ngăn cản hành vi phạm tội của Thẩm Xương Liễu mà thôi."
" Sau khi bọn họ chết cả thì Thẩm gia thuộc về em."
" Em cực kỳ vui vẻ."
" Em không còn là một con súc sinh chỉ được nằm trong lồng nữa, mà có thể sống dưới ánh mặt trời như một người bình thường, không còn ai có thể....."
Đột nhiên bị ôm lấy khiến Thẩm Dục ngơ ngẩn.
Du Đường ôm lấy hắn, thì thầm :" Đủ rồi, đừng nói nữa."
" Em không cần phải giả vờ kiên cường." Y nói :" Em chỉ là một đứa trẻ, chỉ có thể dựa vào người lớn, nhìn thấy những việc kia thì sợ hãi là chuyện rất bình thường, bọn người kia vô lương tâm, em thì không như vậy, thấy chết không cứu không phải em sai, chỉ là em quá sợ hãi không thể phản ứng lại mà thôi...."
" Anh ơi, anh nói linh tinh bậy bạ gì đó?" Thẩm Dục bị hắn ôm, cười đến đau thắt ruột gan:" Anh đừng tự cho là mình đúng, em không có sợ gì cả, em cảm thấy bọn họ đều đáng chết, là bọn họ gieo gió gặt bão, chết là đáng đời!"
" Em chưa bao giờ nghĩ bọn họ là người thân của em!"
" Bọn họ đều là thứ khốn nạn!"
" Là thứ không có nhân tính không bằng súc sinh!"
" Đều là...."
Càng lúc Thẩm Dục càng nói nhỏ, đôi mắt thì lại dần đỏ lên.
Hắn ôm chặt Du Đường, mím môi không nói chuyện nữa, cơ thể lại run lẩy bẩy, cực lực khắc chế cảm xúc suy sụp. Sau một lúc lâu, Du Đường cảm giác bả vai mình bị thấm ướt.
Y thở dài, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Dục, lẳng lặng ở bên thiếu niên cả một đêm.