Thẩm Dục tuy rằng không còn xích Du Đường lại nữa, nhưng vẫn nhốt y trong biệt thự, hoa mỹ mà nói rằng để chữa bệnh cho y, trên thực tế vẫn là biến tướng của giam cầm.
Nhưng thời gian sau đó, Thẩm Dục cũng không còn làm xằng làm bậy với y nữa, những dụng cụ tình thú dọa người kia bị nhét hết vào rương, đẩy vào gầm giường.
Lúc ấy, Thẩm Dục còn cường điệu để lại một câu :" Tốt nhất là anh ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng có mà cố chạy trốn."
" Bằng không, tôi sẽ không cam đoan mấy thứ này có thể vĩnh viễn nằm dưới gầm giường đâu."
Hệ thống nói cho y biết, Thẩm Dục đang lên kế hoạch đối phó với Hàn Tử Thần.
Thẩm gia và Hàn gia bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn từ thời Thẩm Kiến Dân.
Một núi không thể chứa hai hổ, theo xu thế phát triển hiện nay của Thẩm Dục, không tránh khỏi chuyện đụng chạm đến lợi ích của Hàn gia.
Chuyện này dẫn đến phân tranh không ngừng giữa hai gia tộc những năm gần đây.
Hơn nữa lần này chuyện Du Đường gây ra, tuy không phải là chuyện lớn, lại hoàn toàn chọc cho Thẩm Dục giận điên.
Hệ thống nghi ngờ hắn đang tính toán không xử chết Hàn Tử Thần thì sẽ không ngừng lại.
*
Ở trong nhà một mình thật ra cũng không có gì không tốt.
Thân thể Du Đường càng ngày lại càng trở nên yếu ớt, căn bản không nên ra ngoài, thay vì bôn ba chạy theo Thẩm Dục, lại chẳng bằng ăn no rồi nằm chơi game trong nhà.
Hôm nay y chơi game rất mượt, pvp 1v5 đánh đến khi bên kia hoàn toàn chết sạch, bỗng dưng Thẩm Dục đột nhiên gọi điện thoại tới.
" ĐM!"
Du Đường mặt đen thui, không thèm suy nghĩ đã nhấn tắt điện thoại Thẩm Dục, đến lúc vào lại được trận chuẩn bị chiến tiếp thì phát hiện Lý Bạch của y đã chết lăn quay ra đất mất rồi.
Mà pháp sư Tiểu Kiều lại còn vừa nhảy Disco trên mộ phần xanh cỏ của y vừa chửi mắng thậm tệ : Đồ chó afk nhá.
Du Đường: "......"
Thẩm Dục lại gọi điện thoại lại lần nữa, Du Đường mặt mũi vặn vẹo, suýt nữa thì mở miệng chửi rồi nhưng vẫn cố nhịn xuống, trả lời :"Chuyện gì?"
Người ở đầu dây bên kia nghe ra được y không vui, một lúc sau tiếng cười từ điện thoại truyền ra khiến y có thể tưởng tượng ra khuôn mặt thiếu đòn của hắn lúc bấy giờ.
Thẩm Dục trêu y :" Cảm giác thua pvp ở phút cuối cùng là cảm giác như thế nào nhỉ, có thể khai sáng cho tôi không?"
"???Mẹ!!! " Du Đường bừng bừng lửa giận :"Hóa ra là cậu cố ý!!!"
"Ha ha ha ha, tôi đương nhiên là cố ý." Thẩm Dục lúc này đang an tọa ở trên ghế, trước mặt đặt một chiếc notebook, trên màn hình hiện thị rõ ràng người lúc này đang ngồi trên sô pha ở phòng khách của biệt thự, Du Đường.
Nhìn bộ dạng tức tối đến dậm chân của đối phương, nụ cười càng lúc càng sâu.
" Nhưng không ngờ anh sẽ vì một ván game mà nhấn tắt điện thoại của tôi nha."
" Mấy ngày không gặp, anh đúng là quay về bản chất thật rồi nhỉ, không thèm để tôi vào mắt tí nào."
"......"
Hắn vừa nói xong, Du Đường liền héo rũ.
Kỳ thật mấy hôm nay y cũng có tự hỏi bản thân rằng những lời ngày đó của Thẩm Dục là có ý gì.
Sau khi lăn giường, thái độ của Thẩm Dục đối với y xảy ra biến hóa rất lớn. Không chỉ nhắc đến chuyện sợ hãi y biến mất nữa mà lại còn mặc kệ cho y tự do thích làm gì thì làm, điều này khiến y cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ ngày đó Thẩm Dục ôm chặt mình suýt khóc chỉ là ảo giác thôi à?
Nếu thật là như vậy thì tốt biết mấy.
Y rốt cuộc không có cách nào nói lời hứa hẹn với Thẩm Dục, nếu đối phương có thể buông tay là tốt nhất, chờ đến sau khi y chết, Thẩm Dục sẽ không quá mức thương tâm.
"Thẩm gia, cậu cũng nên tự mình hiểu lấy mình đi?
Du Đường trả lời hắn :" Ở trong mắt tôi, ván game hồi nãy so với cậu quan trọng hơn nhiều."
" Lần sau tôi đang chơi game mà cậu còn cố ý gọi điện thoại tới phá, thì đừng trách tôi hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà cậu đấy."
"......" Thẩm Dục bị nói đến nghẹn họng, im lặng nửa ngày mới trả lời :" Anh nói chuyện thẳng thắn thật đấy."
Du Đường cười ra tiếng: " Cám ơn quá khen, tôi rất vinh hạnh."
"......"
Thẩm Dục vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người đàn ông trên màn hình, nở nụ cười dịu dàng.
Hắn thật sự rất yêu thích một Du Đường sinh động tươi sáng như thế này.
So với người dịu dàng ôn nhu luôn chiều theo ý hắn trước kia, Du Đường của hiện tại mới làm hắn có cảm giác an toàn.
Hắn sẽ tuyệt đối không buông tay. Hắn có rất nhiều thời gian để làm tan chảy tim người đàn ông này, chờ đợi Du Đường yêu hắn.
" Tối nay tôi sẽ về nha." Thẩm Dục thu tay rồi nói với Du Đường qua điện thoại :" Muốn ăn cơm anh nấu."
Du Đường thầm nhủ ăn nhiều mì trứng cà chua như vậy cũng không thấy ngán à.
Ngoài miệng lại ngoan ngoãn đáp ứng :" Được, vậy khi nào cậu về, tôi sẽ nấu cho cậu ăn."
" Ừm."
Thẩm Dục tắt điện thoại, cấp dưới mới dám tiến lên nói chuyện với hắn:" Thẩm gia, Hàn Tử Thần đã biết tư liệu Du Đường đưa cho gã là giả, gã đang tuyên bố với bên ngoài là muốn đánh chết Du Đường, hơn nữa thề không đội trời chung với Thẩm gia."
" Gần đây đường đi nước bước của Hàn gia quả nhiên y như ngài suy đoán, bọn họ liên tiếp ra tay với hàng hóa trọng yếu của chúng ta, cũng chặn người của chúng ta ở bến tàu rất nhiều lần...." Nhân viên cấp dưới cực kỳ bội phục Thẩm Dục :" Thậm chí , bọn họ còn không biết những chuyện này đã nằm trong lòng bàn tay của ngài."
" Ừm, anh hãy cho người tiếp tục theo dõi sát sao nhất cử nhất động của họ." Thẩm Dục đóng laptop, nói :" Có chuyện gì quan trọng thì báo ngay cho tôi."
"Vâng, thưa ngài!"
*
.Thẩm Dục về đến nhà vào bảy giờ tối hôm đó
Khi đẩy cửa ra, đèn phòng khách sáng trưng, không khí trong nhà ấm áp, thoải mái.
Cởi bao tay, áo khóa ngoài, Thẩm Dục bước vội vào nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy Du Đường đang đeo tạp dề đứng trước bàn bếp thái cà chua.
" Về rồi đấy à." Du Đường quay sang nhìn hắn, chào hỏi rất tự nhiên:" Cậu ra phòng khách đợi một lát, tôi sắp nấu xong rồi."
" Ừm." Ngoài miệng thì đồng ý thế nhưng Thẩm Dục không hề có ý định đi. Hắn đi ra sau lưng Du Đường, nhìn ngắm một lát rồi vươn tay ôm lấy eo người đàn ông.
Du Đường giật mình, suýt chút nữa là bị cắt vào tay.
Vừa định nói Thẩm Dục đừng có quấy rầy tôi , thì cảm giác thanh niên ôm chặt mình hơn, sau đó vùi đầu vào bả vai y , dán mặt vào cọ tới cọ lui:" Đừng nói chuyện, để tôi ôm một lát."
" Lâu rồi không gặp." Thẩm Dục ấm ách nói :" Tôi nhớ anh quá."
Du Đường cứng đờ.
Tim đập nhanh một nhịp.
Y tức giận không nổi khi Thẩm Dục làm nũng mà nói những lời này với mình.
Hai người đứng như vậy một lúc lâu, Du Đường mới khôi phục tâm tình, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Thẩm Dục :" Cậu ôm chặt quá, tôi không nấu ăn được."
" Thôi được rồi." Thẩm Dục lúc này mới lưu luyến buông tay, lùi ra sau nửa bước.
Lúc Du Đường cho rằng hắn sẽ ra ngoài phòng khách, thì người vốn dĩ đang đứng cạnh y một khoảng, đột nhiên ghé sát vào mặt y, hôn phớt một cái trên môi.
Sau đó vừa cười vừa giải thích :" Tiểu biệt thắng tân hôn."*
(*)Nhiều người dùng cách nói "tiểu biệt thắng tân hôn" để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Nói xong thì chuồn thẳng ra ngoài, mặc kệ Du Đường một tay đang cầm dao ở lại ngơ ngẩn.
—— may quá vừa rồi không bị hoảng mà vung dao lên chém hắn.
Bằng không cái phòng bếp giờ đã là hiện trường giết người rồi.