Thẩm Dục cắn chặt môi, kéo tay Du Đường ôm vào trong lồng ngực.
Hắn không nói tiếng nào, chỉ im lặng mà ôm chặt lấy y, thân thể hơi run rẩy.
Nước mắt thấm ướt cổ áo Du Đường, làm y cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi của Thẩm Dục.
Thời điểm vừa tới thế giới này, Du Đường ngoài mặt thì thuận theo Thẩm Dục, kỳ thật sau lưng thì lại mắng mỏ hắn không thôi.
Nhưng đến bây giờ nhìn người đàn ông cường thế mang lòng tự trọng cao ngất trời ở trước mặt y khóc nhiều như vậy, Du Đường không khỏi cảm thấy rất buồn khổ.
"Thẩm Dục." Y vỗ lưng hắn nhè nhẹ, nửa đùa nửa thật nói :" Trước kia lúc chưa gặp tôi không phải em sống rất tốt sao?"
" Em còn bảo tôi đừng có tự mình đa tình, sống phải biết mình biết ta mà...."
" Thẩm gia là kẻ mạnh cầm được thì cũng buông được, đừng bởi vì người hầu kẻ hạ không có giá trị sử dụng gì như tôi mà trở nên chật vật."
Y cười dịu dàng tỏ vẻ không quan tâm :" Mạng của tôi chỉ là một cái mạng rẻ mạt, chết thì chết thôi, không có gì phải...."
" Em yêu anh."
Du Đường bị chặn lời, sững sờ đứng tại chỗ, cho rằng bản thân có lẽ đã nghe nhầm.
Thật ra hệ thống có thông báo độ hảo cảm của Thẩm Dục với y đã lên tới 90 rồi, người này cũng vẫn luôn lợi dụng cơ hội tìm cách ăn đậu hũ của y, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ chân chính nói ra chuyện này.
Lại còn luôn luôn độc mồm độc miệng trách mắng y.
Tại sao bây giờ đột nhiên lại.....
"Du Đường, em yêu anh." Thẩm Dục run rẩy nức nở nói :" Em không thể không có anh...."
"Những lời trước kia là em lừa anh....Trong mắt em anh sớm đã không phải kẻ hầu người hạ gì gì đó...."
" Anh căn bản cũng không hiểu được em, đừng có ở đó mà nói em tự mình sống vui vẻ được...."
" Em cầm được thì cũng buông được là với người khác!"
thanh tuyến run rẩy, nức nở nói: "Ta không thể không có ngươi......" Thẩm Dục cả người như sắp hỏng mất, rõ ràng là đang ôm lấy người trước mắt, nhưng lại vẫn có ảo giác lồng ngực trống rỗng cái gì cũng không có.
" Chỉ riêng anh....." Hắn gian nan cắn chặt môi:" Em, không bỏ xuống được."
Du Đường bị chấn động đến mê mang không biết phải làm thế nào.
Y không hiểu được Thẩm Dục, cũng không lý giải được tình cảm của hắn.
Nhưng sự kiên quyết của đối phương lại làm y khổ sở.
" Ngày mai chúng ta cùng đi gặp Tống Thành, em sẽ bảo anh ta tìm chuyên gia tốt nhất về lĩnh vực này để chữa bệnh cho anh, chắc chắn là sẽ chữa được." Thẩm Dục mất khống chế cảm xúc nên bắt đầu nói năng lộn xộn:" Chờ anh chữa khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ lại làm quen lại từ đầu, em sẽ không làm khó anh, em sẽ không xem anh như người hầu nữa, em sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với anh...."
Ngồi tính toán kỹ lại, bây giờ hắn mới phát hiện mình lúc trước quá đáng với Du Đường như thế nào.
" Xin lỗi anh, Du Đường...." Sau khi nói một tràng dài, những lời đến bên miệng Thẩm Dục tất cả chỉ còn lại câu xin lỗi, hắn vừa khóc vừa nói :" Xin lỗi.....Thật sự xin lỗi ....."
Du Đường nghe thấy thì không vui chút nào.
Y không muốn nghe Thẩm Dục xin lỗi.
Bởi vì những lời này càng làm y cảm thấy áy náy.
Rốt cuộc từ đầu y cố ý tiếp cận Thẩm Dục cũng mang mục đích của bản thân.
Hiện tại mọi việc cũng đã đi đến bước này, đối mặt với Thẩm Dục trở nên hèn mọn như vậy khiến trái tim y không hiểu sao cũng chợt trở nên đau đớn.
Vươn tay ôm lấy thanh niên trước mặt, Du Đường khẽ thở dài trong lòng : Người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng
*
Vần vò nhau cả hơn một giờ, Du Đường cũng dần mệt mỏi.
Ngực đau, cổ họng cũng đau.
Thẩm Dục đút thuốc cho y, đỡ y lên giường, dỗ y ngủ.
Hắn nói đêm nay phải ngủ thật ngon, ngày mai cùng đi bệnh viện.
" Em không ngủ sao?" Du Đường nhìn Thẩm Dục mắt đỏ bừng ngồi ở mép giường, hơi khó hiểu vì sao hắn không chịu nằm xuống.
Thẩm Dục lắc đầu: "Anh ngủ trước đi, em nhìn anh ngủ, chờ anh ngủ rồi, em sẽ ngủ sau."
"Vậy thì được." Du Đường gật đầu, nhắm mắt lại, bởi vì quá mệt mỏi nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Dục ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt say ngủ của Du Đường một lúc, sau đó đứng dậy đi đến thư phòng lấy laptop. Hắn đặt laptop lên bàn ở trong phòng ngủ, đeo tai nghe xem từng cái video giám sát trong khoảng thời gian gần đây.
Hắn nhìn thấy Du Đường sau khi hắn rời đi thì chạy qua phòng bên cạnh, mỗi ngày ba lần, sẽ lấy thuốc ở trong ngăn kéo có nhãn viết tay, đổ ra một vốc để uống.
Đến buổi tối, y tắt đèn phòng ngủ, sờ soạng trong bóng tối lần mò đến nhà tắm, che miệng nhỏ giọng ho khan để kìm nén tiếng động đến mức nhỏ nhất.
Trong bóng đêm, từng tiếng ho khan nho nhỏ bị ép lại truyền vào trong tai Thẩm Dục, như là con dao cùn cứa từng chút từng chút vào lòng Thẩm Dục, đau đớn tới nỗi khiến mặt hắn tái nhợt.
Mang tâm lý tự ngược mà xem đi xem lại video nhiều lần, Thẩm Dục cắn chặt môi, vươn tay dùng sức che miệng lại, tiếng nức nở vẫn theo khe hở giữa ngón tay mà truyền ra ngoài.
Vì sao hắn không phát hiện ra Du Đường khác thường sớm một chút?
Rõ ràng luôn luôn có sơ hở từ hành vi của Du Đường.
Ho khan trị mãi không hết, cơ thể càng ngày càng trở nên gầy yếu.
Tuy là tinh thần Du Đường luôn luôn lạc quan vui vẻ, nhưng thân thể lại mang theo bệnh tật, thường xuyên chậm chạp, không theo kịp được bước chân của hắn.
Còn có......
Ngày đó Du Đường ở quảng trường Lạc Trần bò trên mặt đất lạnh lẽo lâu như vậy, cũng không phải là giả bộ ho khan, hắn lại mang người này về nhà rồi lại dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để ngược đãi Du Đường..
Thẩm Dục tự tính toán chi li với mình từng tí từng tí.
Mới phát hiện tuy là đã ở chung với nhau nửa năm, nhưng luôn là Du Đường nhân nhượng hắn, chiều chuộng hắn, dỗ dành hắn.
Mà hắn trước đến giờ chưa vì Du Đường mà làm bất kỳ chuyện gì.
Những gì hắn mang lại cho người đàn ông này cũng chỉ có thương tích đầy mình....
Khép lại máy tính, Thẩm Dục một đêm này thức trắng.
Hắn nằm cạnh Du Đường lại không dám ôm chặt lấy y, chỉ len lén cầm lấy ngón tay Du Đường, cứ một lúc lại nhổm dậy nhìn trạng thái của y.
Thấy y đá chăn thì kéo chăn lên cao, dém lại góc chăn.
Thấy y cau mày thì vươn tay vuốt phẳng.
Hắn không dám ngủ.
Thậm chí không dám nhắm mắt lại.
Bởi vì hắn cảm thấy nhỡ đâu ngủ quên mất, khi tỉnh dậy , không còn Du Đường ở bên cạnh nữa.
Tuy loại suy nghĩ này thật tình rất buồn cười, nghe qua cứ như hơi thần kinh.
Nhưng Thẩm Dục rất sợ.
Sợ muốn chết.
*
Sang ngày hôm sau Thẩm Dục mang Du Đường tới bệnh viện của Tống Thành để làm kiểm tra sức khỏe.
Tầm mắt của Du Đường dừng ở quầng thâm trên mắt của Thẩm Dục, hệ thống nói với y rằng hắn thức trắng cả một đêm.
Trong lòng khó tránh khỏi không đành lòng.
" Em ngồi nghỉ một chút đi?" Du Đường đẩy hắn :" Tôi có thể tự đi làm thủ tục kiểm tra được."
" Hơn nữa thật ra tôi cũng biết mình mắc bệnh gì, kiểm tra rồi cũng không chữa được, em không cần mang tôi đến đây chỉ tổ lãng phí thời gian..."
" Chắc chắn là chữa được!" Thẩm Dục đột nhiên cao giọng dọa Du Đường giật mình.
" Em nhất định bắt bọn họ chữa khỏi cho anh!" Hắn nắm chặt tay của Du Đường khiến y đau tới nỗi nhíu mày, mới bừng tỉnh thả lỏng tay một chút.
Hai mắt của Thẩm Dục vằn vện tơ máu, đỏ đến mức dọa người, hắn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, khản giọng nói với Du Đường:" Tin tưởng em, em bảo sẽ chữa khỏi là nhất định sẽ chữa khỏi, anh tin tưởng bản thân mình một chút đi có được không?"
" Đừng luôn nói những lời bi quan như vậy, có được không?"
Âm thanh ngập tràn cầu khẩn, vừa hèn mọn lại vừa đáng thương.
Du Đường thấy mặt hắn trắng bệch, lời cự tuyệt đã đến bên môi lại nuốt xuống.