【 ha ha ha ha ha đm! Trăm triệu lần không nghĩ tới! 】 hệ thống kinh hô:【 hóa ra đấy mới là mục đích của hắn?! 】
Du Đường: Thống Thống! Vui sướng trên nỗi khổ của người khác thì cũng phải có giới hạn!
Du Đường: Đừng để ta nghe thấy người cười lần nữa!
【 Vâng, vâng, ha ha khụ em không cười nữa, ký chủ ngài cố lên~~】
Mắng mỏ hệ thống một hồi, Du Đường ngẩng đầu lên quan sát chiếc camera theo dõi đen thui ở trên đỉnh đầu. Y nghi ngờ vị chủ nhân thần bí của căn cứ này mới là tên biến thái thật sự. Bảo y tới đây để cùng Trình Lạc diễn phim porn sống cho gã xem!
Thân thể tương tính trăm phần trăm là cái thứ chó má gì đây, y cực kỳ hoài nghi cuốn tiểu thuyết này không phải là tiểu thuyết đô thị nam chủ mà là một cuốn tiểu thuyết H văn ba xu thì có!
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, Du Đường có thêm trăm lá gan cũng không dám đối mặt với camera theo dõi mà giơ ngón giữa chửi một câu "Đ.C.M.M.".
" Thật ra cái hoạt động này không nhất thiết là phải có hai người." Y đẩy vai Trình Lạc ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, hướng dẫn từng bước:" Anh có thể mang phương pháp này dạy cho em, tự em làm có khi còn thấy sướng hơn."
" Hơn nữa chỉ cần một cây bút máy em có thể vẽ ra một bức tranh giống thật như vậy, nhất định em sẽ học rất nhanh, càng có thể đúng ý em hơn, có thể tự làm mình sung sướng hơn nữa."
Y nghiêm trang hỏi Trình Lạc: " Anh nói vậy, em có hiểu không?"
" Vậy ý anh là anh không định giúp em làm à?" Nụ cười trên khóe môi của Trình Lạc hạ xuống. Hắn dùng sức nắm chặt cánh tay của Du Đường, khiến y đau đến nhíu chặt mi.
" Lúc nãy chúng ta đã bàn rồi, anh giúp em, em sẽ không giết anh."
Ngữ khí của Trình Lạc càng lúc càng lạnh lẽo âm trầm:" Bây giờ anh mà đổi ý, thì lời cam kết của em lúc nãy cũng coi như chưa nói đi." Hắn kéo cánh tay Du Đường lên cao, trong con ngươi toàn vẻ lạnh lùng vô tình:" Bắt đầu từ cánh tay này trước đi. Anh muốn đứt từ khuỷu tay xuống, hay từ bải vai xuống?"
Ngón tay trắng nõn vuốt ve ở cổ tay:" Hay là bàn tay này?'
" Cho anh năm giây để đưa ra quyết định năm , bốn, ba...."
Du Đường: "???"
Thằng khốn!
Tiểu thuyết hiện đại nam chủ đột nhiên biến thành tiểu thuyết cao H, bây giờ lại xoay 180 độ biến thành tiểu thuyết kinh dị chặt người băm xác à??
Trình Lạc không phải là một trang giấy trắng đơn thuần sao?! Sao giờ lại tàn bạo như vậy?
Mọi người vào mà xem, đây là lời một người giống như đứa trẻ nên nói à?
"Một."
"Anh sai rồi!" Tay Du Đường run lẩy bậy, vội vàng mở miệng để giữ mạng:" Anh biết anh sai rồi, anh không nên dối gạt em, không nên đổi ý, bây giờ anh sẽ giúp em! Sau này anh cũng sẽ giúp em, em muốn gì anh cũng đều sẽ đáp ứng! Bảo đảm sẽ hầu hạ đến khi em vừa lòng mới thôi!"
" Như vậy không phải được rồi sao!" Trình Lạc lập tức thả tay ra, lần nữa bổ nhào vào người y cọ tới cọ lui, cười tươi hơn cả hoa hướng dương, cái mũi cơ hồ dán sát vào trong quần áo Du Đường, giống như chó con ngửi tới ngửi lui, làm Du Đường nổi da gà một hai ba bốn năm sáu tầng khắp cả người.
Du Đường: "......"
Haiz, mệt tim quá.
Y cảm thấy ở chung cùng Trình Lạc thêm một thời gian nữa , sớm muộn gì cũng sẽ bị suy nhược thần kinh.
*
Sau khi dỗ dành thân dưới của Trình Lạc xong, Du Đường mới có thể thoát thân, thừa dịp Trình Lạc cầm bút máy hí hoáy ngồi tô tô vẽ vẽ trên giấy, y nổi hứng lên quan sát xung quanh căn phòng trống rỗng.
Không có giường, không có tủ, không có chăn, không có gối đầu, không có bàn cũng không có cả ghế dựa.
Chỉ có duy nhất một tấm thảm cực lớn được đặt giữa phòng và một trò chơi ghép hình rải đầy ở trên.
Vách tường màu trắng, đèn trần cũng màu trắng, làm cho căn phòng vừa nặng nề vừa khó thở. Y mở cửa nhà vệ sinh, chỉ nhìn thấy một cái vòi sen, bồn cầu và bồn rửa, trên đó có thêm một cái bàn chải đánh răng và ly dùng để súc miệng. Đây là tất cả đồ vật trong không gian kín này. Đơn điệu đến mức khó tin.
Du Đường đóng lại cửa nhà vệ sinh, nhìn về phía Trinh Lạc đang hứng thú bừng bừng vẽ vời, không muốn tưởng tượng làm sao hắn có thể một mình ở nơi này tận ba năm.
Trương Triết nói Trình Lạc hiện tại mới chỉ có mười chín tuổi.
Nói cách khác từ năm năm tuổi đến 16 tuổi, Trình Lạc vẫn luôn là vật thí nghiệm, phải chịu đựng vô số thí nghiệm trên người. Sau khi rốt cuộc kết thúc quá trình thí nghiệm thống khổ, lại bị nhốt vào nơi cô quạnh này, một lần nhốt này là ba năm ròng.
Trong khi những đứa trẻ khác có thể nhào vào lòng cha mẹ tùy hứng làm nũng, Trình Lạc mỗi ngày lại phải đối mặt với dao phẫu thuật lạnh như băng và các loại thuốc độc tiêm vào người.
Trong khi bạn cùng lứa tuổi đều được đến trường học, được tiếp nhận tri thức của thế giới, Trình Lạc lại bị tước đoạt tất cả tự do, bị tước đoạt quyền được tiếp nhận giáo dục, ở nơi lạnh lẽo này mà chịu đừng từ ngày này sang ngày khác.
Mà thiếu niên đã chịu đựng tất thảy khổ sở đau đớn, lại còn bị mắng chửi là quái vật không có tình cảm nhân loại, là vũ khí sinh hóa hình người. Chỉ nghĩ được đến đây, Du Đường đã bắt đầu cảm thấy đau lòng. Nỗi tức giận khi bị uy hiếp ban nãy đều bay biến phân nửa.
" Hết mực rồi." Y đi đến bên cạnh Trình Lạc, thấy hắn đang cầm bút máy vẫy vẫy, giương mắt lên nhìn , ủy khuất nói:" Bút không có mực rồi!"
" Hết mực à?" Du Đường lấy lại cây bút, vặn nắp trên đầu ra, quả nhiên là hết mực. Y nhìn bức tranh Trình Lạc đang vẽ, nhìn rất giống người phụ nữ ở trên trò chơi xếp hình, nên hỏi :" Có thể nói cho anh biết em đang vẽ ai không?'
" Là mẹ em." Trình Lạc nhấp môi rồi lại nhíu mày:" Nhưng mà , em đã quên mất hình dáng của mẹ rồi, cho nên đây có khi cũng không phải mẹ."
" Hửm? Người phụ nữ trên trò chơi xếp hình không phải là mẹ em à?"
"Không phải." Trình Lạc rũ mắt: " Đó chỉ là trò chơi xếp hình bình thường thôi, hồi trước một nghiên cứu viên đã mang đến cho em."
" Nhưng mà, nghiên cứu viên đó chết rồi."
Lúc hắn nói ra lời này có vẻ cảm xúc rất suy sút.
Du Đường cũng không dám hỏi nghiên cứu viên kia rốt cuộc là chết như thế nào.
Y sợ chọc tức Trình Lạc thì người xui xẻo vẫn là mình.
" Ở đây không có mực đâu." Du Đường lấy ruột bút máy ra xem:" Anh phải đi ra ngoài mới lấy được mực."
Nói đến đây, y ngập ngừng một chút, mới nói:" Nếu em thích vẽ tranh, anh sẽ mang họa cụ vào đây cho em, mấy thứ đó dùng tốt hơn cây bút máy này, em chắc là sẽ thích."
" Thật à!" Đôi mắt Trình Lạc bừng sáng lấp lánh, kích động hỏi lại lần nữa:" Anh thật sự có thể mang vào đây cho em à?"
Bởi vì phải chịu áp lực từ căn cứ, cho nên Du Đường không dám hứa bừa, nhưng y cũng không muốn làm Trình Lạc thất vọng, liền nói:" Anh sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ mang được họa cụ vào đây cho em."
Nói xong, Du Đường để lại hết giấy bút cho Trình Lạc, tạm biệt hắn rồi định mở cửa ra ngoài. Kết quả vừa đến bên cạnh cửa, Trình Lạc đã ôm chặt lấy y từ sau lưng. Thanh niên chôn mặt vào bờ vai của y, tỏ vẻ buồn bã:" Anh còn quay lại đây với em chứ?"
" Sau khi rời khỏi đây...." Hắn hỏi:" Anh thật sự còn quay trở lại với em sao?"
Du Đường hơi giật mình, trong lòng có hơi nhoi nhói, nhưng nghĩ đến gì đó, y lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, hỏi hệ thống: Thống Thống, hiện tại độ hảo cảm là bao nhiêu?
【Mẹ! Mới vừa thêm 10, sau đó lại tụt xuống! Lại quay về mốc âm 100 điểm! 】 hệ thống khiếp sợ: 【 em dám khẳng định nếu bây giờ ngài chỉ cần nói sai một câu thôi thì sẽ thành thịt xay!】
Du Đường: Quả nhiên, tên nhóc này nhìn bên ngoài có vẻ đơn thuần, thật ra là đang thử ta.
Y vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Trình Lạc, gật đầu:" Ừm, nhất định anh sẽ quay lại với em."
" Nếu em không tin lời anh, chúng ta có thể ngoéo tay." Y vươn tay móc lấy ngón út của Trình Lạc:" Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thất hứa, ai thất hứa trước người đó là con chó con."
Y ôn nhu hỏi:" Như vậy đã được chưa?"
Trình Lạc ngơ ngác mà nhìn hai ngón tay đang móc vào nhau, có chút thất thần.
Hắn im lặng thật lâu, sau đó mới buông eo Du Đường ra, ngón tay di chuyển xuống níu lấy góc áo người đàn ông:" Vậy đã hứa rồi, anh không được lừa em đâu."
Du Đường nghiêm túc trả lời hắn:" Ừm, nhất quyết không lừa em."
Trình Lạc hơi giật mình, sau đó mới buông lỏng ngón tay thả góc áo Du Đường ra .
Cùng lúc đó, hệ thống sợ hãi kêu lên: 【 đinh —— độ hảo cảm của Trình Lạc +50, độ hảo cảm hiện tại là - 50 điểm! 】