Cả người Du Đường cứng đờ, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì. Y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn vào camera theo dõi, trong đầu hiện ra cái màn hình bên trong tổng khu khống chế kia.
---Họ xem Trình Lạc như thứ để tiêu khiển mà chiếu lên màn hình lớn quan sát sinh hoạt của hắn.
Lửa giận bốc lên đỉnh đầu, y dùng sức đẩy Trình Lạc ra. Đứng dậy che đi camera, bao phủ Trình Lạc dưới cái bóng của mình :" Lần sau đừng làm những việc này nữa, không tốt."
Y đang cực kỳ tức giận, trong mắt của những người cấp cao trong căn cứ này, Trình Lạc vốn không có nhân quyền. Chỉ là một vật thí nghiệm thành công, biến thành một món vũ khí, chỉ trung thành với dục vọng của dã thú.
Ở trước camera theo dõi mà Trình Lạc làm những việc này cho họ xem, có khác gì bị xem như súc sinh đâu?
Ánh mắt của Trình Lạc tối lại. Hắn không ngờ Du Đường lại dám to gan như vậy. Nhưng mà đối diện với đôi mắt màu nâu đó, hắn nhìn thấy rõ ràng người này đang vì hắn mà đau lòng. Đôi mắt này làm hắn nhớ tới vị nữ nghiên cứu viên ngày đó. Cô ấy cũng lộ ra biểu tình như vậy đối với hắn, còn tặng hắn trò chơi xếp hình. Cuối cùng lại bị căn cứ giết chết.
Trình Lạc y như bị dội thẳng một chậu nước đá lên đầu, hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng trả lời :" Biết rồi." , sau đó đứng dậy đi vào toilet.
Trình Lạc mở vòi sen, mặc nguyên bộ quần áo thí nghiệm màu trắng cúi đầu dưới dòng nước lạnh ngắt. Tóc đen ướt nhẹp tán loạn dán vào khuôn mặt, vai, cổ. Hắn chạm tay vào vòng cổ, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Nhanh thôi.
Chỉ cần lấy được vật đó thì thứ này không làm gì được hắn nữa.
*
Kỳ thật bên căn cứ hoàn toàn sai lầm. Bọn họ cho rằng Trình Lạc hiện tại chỉ là một con dã thú có chỉ số thông minh cao, không thể chiến thắng bản năng. Nhưng chân tướng là : Sau khi bộ não được khai phá đến mức cực hạn, Trình Lạc sẽ luôn lâm vào trạng thái cực đoan. Một giây trước hắn có thể cực kỳ tàn bạo, một giây sau lại trở lại bình thường.
Nếu muốn khống chế cảm xúc, hắn có thể làm tốt hơn tất cả mọi người. Ba năm vừa qua , số lần ngủ của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Tỉnh táo trong quãng thời gian dài như vậy, hắn sao có thể không làm được cái gì? Không nghĩ ra cái gì?
Hắn chỉ là đang kiểm soát bản thân, bảo trì sự bình tĩnh tuyệt đối, lại ở dưới sự theo dõi 24/24 biểu hiện là một đứa trẻ hỉ nộ vô thường, tùy tâm tùy tính.
Nguyên nhân Du Đường đến đây hắn cũng có thể đoán ra được. Những kẻ đó hẳn là đã tìm thấy biện pháp kiềm chế hắn rồi, chính là người tên Du Đường này.
Hắn vốn dĩ đã tính toán diễn theo kịch bản để dục vọng bản năng khống chế bản thân, vừa có thể lừa được những người bên căn cứ, vừa có thể thỏa mãn nhu cầu của chính mình. Chỉ là, khi hắn nhìn thấy biểu tình của Du Đường, có thể nhận thấy cảm xúc sâu bên trong của y.
Hắn hiểu được. Người đàn ông này muốn dùng sự chân thành đối xử với hắn, cho nên hắn cũng muốn đáp lại gì đó cho người nọ. Ít nhất đối phương không muốn hắn làm chuyện đó, hắn có thể tạm thời nhẫn nại không làm.
*
Sau khi đi ra khỏi toilet, Trình Lạc đổi một bộ đồ thí nghiệm mới, bàn chân tái nhợt trần trụi bước trên nền đất, mỗi bước đi lại lưu lại một dấu chân bằng nước, dây xích của hắn cũng dính nước, kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng leng keng leng keng.
Đại để bởi vì dây xích chỉ xích có một bên chân, cho nên động tác bước đi của hắn theo bản năng sẽ một chân cao, một chân thấp. Có hơi giống người bị tật ở chân. Du Đường bỗng ngơ ngác nhìn.
Y nhìn Trình Lạc đi tới gần mình, bỗng dưng phảng phất nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông mặc trường bào trăng non chồng lên hình bóng của thanh niên, nhìn y gọi:" Du Đường."
"Du Đường?" Trình Lạc vươn tay ở trước mặt Du Đường đang sững sờ : "ÂY——! Anh đang nghĩ cái gì thế! Vì sao không để ý tới em?"
"A?" Du Đường lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy mái tóc ướt nhẹp của Trình Lạc thì vội vàng đứng dậy ,chạy vào toilet lấy khăn lông, phủ lên đầu hắn, lau tới lau lui:" Tắm rửa xong sao không lau khô tóc rồi hẵng ra? Nếu bị cảm thì làm thế nào bây giờ?"
" Em sẽ không bị cảm." Trình Lạc trả lời:" Cũng sẽ không bị bệnh."
" Cho nên là có lau tóc hay không thì cũng không có việc gì."
"......" Du Đường bị hắn nói nghẹn họng, trong lòng bỗng tràn ngập tư vị ưu sầu.
Y nhẹ giọng nói :' Nhưng đây cũng không thể trở thành lý do khiến em không yêu quý cơ thể của mình......"
"A."
Nghĩ tới những việc đã được trải nghiệm những năm vừa qua, Trình Lạc nở nụ cười lạnh lẽo, ngón tay của Du Đường cứng đờ, nhìn lại biểu tình trên mặt thanh niên, lại chỉ thấy một đứa trẻ ngây thơ đang giương cặp mắt đen tối nhìn y chăm chú :" Anh nói em không yêu quý cơ thể của mình, vậy sau này anh tới chăm sóc em được không?"
Hắn ôm Du Đường, đưa lưng về phía camera theo dõi, nói từng chữ thật rõ ràng.
" Anh tới chăm sóc em đi, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh!"