Du Đường kinh ngạc ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây cũng đâu phải là trò chơi đâu?
Độ hảo cảm còn có thể tăng nhiều như vậy trong một lần à?
【 ký chủ, em đột nhiên cảm thấy Trình Lạc lúc trước không phải không thích ngài, chẳng qua hắn không hiểu như thế nào là thích, bây giờ ngài giải thích cho hắn một hồi, đánh bậy đánh bạ làm hắn thông suốt rồi. 】 Hệ thống ngồi phân tích một cách thấu tình đạt lý: 【 Chỉ số thông minh làm hắn có thể dễ dàng nhìn thấu bản thân, đương nhiên sau khi hắn xác định ra tình cảm của hắn đối với ngài, sẽ không chút do dự đưa ra phản ứng và lựa chọn. 】
Nó thở dài: 【 nói như vậy, hắn thật sự rất thẳng thắn thành khẩn, đối với tình cảm nếu đã nhận định thì sẽ tiếp tục tiến lên tuyệt đối không quay đầu lại. 】
Du Đường:...... Thống Thống, ta cảm thấy ngươi rất có tiềm năng làm chuyên gia tình yêu. Nói đến là thấu tình đạt lý, ta không kiếm ra nổi một lỗi sai trong lời nói của ngươi.
Hệ thống lẩm bẩm: 【 năng lực này của em nói trắng ra là đúc kết từ mấy thế giới trước của ngài đó à...】
Du Đường: Ngươi nói cái gì?
【 không có gì không có gì. 】 hệ thống vội vàng lảng sang chuyện khác: 【 Ngài mau nói chuyện với Trình Lạc đi kìa, hắn đang nhìn ngài chằm chằm đó!】
Du Đường lúc này mới hoàn hồn, phát hiện Trình Lạc đúng là đang nhìn y. Không đợi y suy nghĩ thêm gì, thanh niên đã chủ động mở miệng nói:
" Nhưng mà anh lại thật sự không yêu thích em chút nào." Trong nháy mắt, Trình Lạc đã khôi phục bình tĩnh, vứt bỏ bộ dạng ngụy trang thường ngày, dùng con người đen nhánh chăm chú nhìn Du Đường như nhìn thấu vào tâm hồn y.
" Từ ngày đầu tiên anh đến đây, em vẫn luôn quan sát anh."
" Đến bây giờ em đã hiểu, anh có thể rất tốt với em, có thể trở thành bạn bè với em, nhưng từ trước đến giờ tình cảm của anh đối với em chưa bao giờ là" yêu thích" hết.
" Anh đúng là đối xử rất chân thành với em, nhưng mà....." Trình Lạc vươn tay chạm nhẹ lên mặt Du Đường rồi vuốt ve xuống dưới yết hầu, tuy không dùng sức nhưng lại cực kỳ có tính uy hiếp:" Nhưng anh cũng có mục đích riêng khi làm như vậy."
" Mục đích của anh chắc chắn không phải là muốn hại em, nhưng anh muốn có được thứ gì đó từ trên người em."
Hắn dán sát lại gần Du Đường nhỏ giọng thì thầm:" Anh nói xem, em đoán có đúng không?"
Du Đường: ĐM ĐM ĐM!
Hệ thống: 【 Á Á Á! 】
【 SỢ QUÁ, hắn làm em đổ mồ hôi lạnh khắp người! Sao cái gì hắn cũng đoán ra được thế?! 】
Du Đường: Ta tin rồi......
Du Đường: Hắn đúng thật là quái vật mà.
Có thể đổi sắc mặt ứng biến liên tục, trong giây lát có thể phân tích ra chân tướng một cách hoàn hảo.
Quả thực quá khủng bố.
" Nhưng mà thật ra em cũng không để bụng chuyện đó."
Ngay lúc Du Đường đang nôn nóng nghĩ cách làm sao để giải thích với Trình Lạc cho qua chuyện, đối phương đã thu lại thái độ bình tĩnh nghiêm túc ban nãy, hắn cười rộ lên. Trình Lạc đè lên người y ở trên đệm, thân thể hai người dán sát vào nhau, có chút nóng, cũng có chút ngứa ngáy.
Thanh niên nhỏ giọng thì thầm như đang thủ thỉ tâm tình:" Bây giờ em đã hiểu yêu là cái gì."
" Loại tình cảm này với em rất lạ lẫm, nhưng em không ghét nó."
" Hơn nữa, em chỉ muốn làm những việc thân mật này với anh, nếu đổi thành người khác em sẽ cảm thấy ghê tởm."
" Anh không thích em cũng không sao cả, rốt cuộc anh không đánh lại em, sau khi thoát khỏi đây, em chỉ cần cột chặt anh vào người, không cho anh chạy trốn là được rồi." Hắn kề miệng vào cổ Du Đường, cắn xuống thật mạnh, cảm nhận được sự đau đớn run rẩy của Du Đường, đến lúc mùi máu tươi tràn lên khoang miệng, mới bắt đầu nhẹ nhàng liếm mút, để lại một dấu hôn của bản thân:" Em nói trước cho anh biết, về sau anh là người của em. Em đi đến đâu anh phải theo đến đó, trừ phi anh chết, bằng không em sẽ không thả tự do cho anh."
Hắn nói: " Nếu anh muốn lấy được thứ gì đó từ em, thì phải trả được cái giá tương xứng, không phải sao?"
"......" Du Đường bị Trình Lạc quấn lấy như gấu koala, lại bị trùm trong chăn nên có hơi khó thở. Y muốn giải thích nhưng lại không thể thốt ra lời nào, cuối cùng chỉ đành ừ một tiếng tỏ vẻ thuận theo.
"Đúng rồi." Thấy Du Đường có vẻ khó chịu, Trình Lạc mới kéo chăn ra, để Du Đường dễ thở hơn, hắn chậm rì rì nói với y:" Em nhớ ra rồi, lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau, anh đã bảo em chặt đi?"
" Nếu lúc đó em tin lời anh nói thì hậu quả quả thực không dám tưởng tượng."
"!!!" Nỗi sợ hãi của Du Đường vừa bớt đi một chút tức khắc lại vọt lên đến cổ họng, y lắp ba lắp bắp:" Lúc đó, lúc đó, lúc đó anh chỉ đùa thôi ha ha."
" Đùa à." Trình Lạc cười rầu rĩ, hắn cầm lấy cuốn sách rơi trên mặt đất kia, giả vờ e thẹn che cuốn sách lên mặt, nói với y:
" Vậy chờ chúng ta có thể ra khỏi đây, em nhất định phải thực hành nội dung ở trong sách với anh, để anh có thể trải nghiệm cảm giác sử dụng thứ mà anh bảo em chặt đi kia?"
Tuy hắn đang tươi cười xán lạn như hoa, nhưng lời nói lại khiến Du Đường run lập cập.
" Xem như đây là anh đền bù thiệt hại tinh thần cho em, thế nào?"
"????"
Mẹ nó! Trình Lạc! Làm người một lần đi
Mặt già Du Đường đỏ rực, trợn mắt khó tin nhìn cái tên vô lại đang buông lời cợt nhả kia, há miệng định nói nửa ngày nhưng lại không nói ra nổi câu nào.
" Anh không nói gì là đáp ứng rồi nhé."
Trình Lạc không cho y quyền từ chối, hắn đứng dậy vứt chăn sang một bên, bình tĩnh tiếp tục xem những cuốn sách Du Đường không hiểu. Bộ dạng học tập cực kỳ nghiêm túc khiến người ta không thể nào ngờ được, mười phút trước tên nhóc này còn đang rủ Du Đường thử làm những chuyện 18+ không lành mạnh kia, lại còn nói những lời thiếu đòn cợt nhả với y.
Nhưng hệ thống lại nói độ hảo cảm duy trì ổn định ở 60 điểm, không hề có chiều hướng giảm xuống. Chuyện này chứng tỏ những lời hệ thống phân tích không sai.
Trình Lạc nghiêm túc với y, không hề nói đùa.
Du Đường chung quy không hiểu mạch não của hắn lắm, nhưng nói sao thì độ hảo cảm tăng lên cũng là chuyện tốt, nên y sẽ không thèm so đo với Trình Lạc nữa.
*
Nửa năm tiếp theo, Du Đường thường xuyên bị Trình Lạc lợi dụng ăn đậu hũ của y, nào là thơm hai cái, cắn hai cái, lâu lâu không nhịn được còn vùi y vào chăn, bắt đầu sờ mó các kiểu. Lại còn bày đặt nghiến răng nghiến lợi chất vấn: " Anh à, rõ ràng là anh muốn lợi dụng em làm gì đó, thế thì tại sao lại không chịu yêu em?"
Du Đường không biết trả lời vấn đề này kiểu gì, cũng chỉ có thể im lặng, chờ Trình Lạc cắn chán cho hạ hỏa rồi thôi.
Trong phòng tắm cũng có lắp camera, nhưng mà lúc tắm hơi nước ngập tràn, Trình Lạc nhân lúc đó bôi bọt xà phòng lên mắt cam, hình ảnh sẽ trở nên không rõ ràng.
"Du Đường!" Trình Lạc ở trong phòng tắm gọi ầm lên: "Mang vào cho em bộ quần áo với!"
Du Đường đang bận bịu dọn phòng thì khựng lại, cực kỳ nghi ngờ hắn cố ý. Thời gian gần đây, Trình Lạc luôn viện đủ lý do để gọi y vào phòng tắm, sau đó liền bắt đầu hành vi quấy rối. Y nói có camera theo dõi để thoái thác, đối phương đã bảo màn hình bị nhòe bởi xà phòng rồi, chỉ cần anh không rên thì sẽ không có vấn đề gì.
Nghe thấy lời vô lại không biết xấu hổ của hắn, Du Đường chỉ muốn đạp cho một cái. Nhưng mà giá trị vũ lực chênh lệch cao quá, độ hảo cảm lại treo trên đỉnh đầu, y ngoài việc chiều theo hắn thì không còn cách nào.
" Quần áo đây." Du Đường mở hé cánh cửa phòng ra, thò tay nhét quần áo vào trong:" Cầm đi, anh không vào đâu."
Trình Lạc Ừm một tiếng, rồi với tay lấy quần áo, ngay lúc Du Đường thả tay xuống định đi thì đột nhiên bàn tay bị nắm lấy.