Nửa tiếng sau, Du Đường run rẩy mặc quần áo vào. Eo đau chân mỏi, y phải vịn tường mới có thể đứng lên mà đi.
Lúc Trương Triết vào phòng, xòe tay ra đưa thuốc cho Du Đường, không hề chú ý tới sắc mặt như bị sét đánh của người kia.
" Đây, thuốc trị đau họng."
Anh ta khịt khịt mũi, nghi hoặc:" Phòng này có mùi gì lạ lắm?"
"!!!"Du Đường sợ tới mức súyt nữa đánh rơi thuốc trong tay xuống đất.
Y khụ một tiếng, căng da đầu giải thích: " Chắc là đã lâu không có người ở, tôi vừa về còn chưa kịp dọn dẹp, nên là có chút mùi ẩm mốc."
" Ừm, vậy à." Trương Triết nghe được lời giải thích xong thì không hỏi nữa. Tầm mắt anh ta quét qua một thanh niên đang đứng sau lưng Du Đường chơi khối Rubik 17x17, nhỏ giọng hỏi:" Cậu ta là Trình Lạc đó à?"
"Ừ." Du Đường kéo góc áo Trình Lạc:" Lạc Lạc, đây là Trương Triết, là bạn của anh, em có thể gọi anh ấy là anh Trương."
Ngón tay đang mân mê khối Rubik ngừng lại, Trình Lạc ngước đôi mắt đào hoa trong trẻo nhìn Trương Triết, nở nụ cười ngây thơ:" Em chào anh Trương ạ!"
Tuy là Du Đường bảo hắn chào, nhưng mà nghe thấy ngữ điệu đáng yêu này, lại liên tưởng tới vị đại ma vương xấu xa lúc nãy, Du Đường lúc này da gà đã rụng đầy đất rồi.
Trương Triết bị nhìn bằng đôi mắt dễ thương như vậy, cảm thấy rung động tim đập chân run. Anh ta kéo Du Đường qua một bên, nhỏ giọng thì thầm:" Lúc trước cậu có bảo với tôi Trình Lạc không xấu, tôi còn không tin."
" Bây giờ nhìn thấy người thật thì tôi tin rồi."" Cậu ta xinh đẹp như vậy, lại còn ngoan ngoãn, nếu tôi không phải trai thẳng, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy."
"???"
Du Đường khiếp sợ trợn mắt nhìn Trương Triết.
Vãi chưởng, anh hai à, nhìn anh vậy mà quá có dũng khí!
" Thích thì theo đuổi đi." Du Đường mỉm cười:" Tôi ủng hộ anh!"
Trương Triết xua tay: " Thôi thôi, tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu ấy lợi hại như vậy, tôi sợ không khống chế được."
Nói xong, anh ta liếc thấy dấu vết trên cổ Du Đường, không nhịn được vươn tay sờ lên, lẩm bẩm:" Vết gì thế này? Hình như không phải vết bẩn?"
Vèo ——
Một cái bóng đen xẹt qua bên tai anh ta, Trương Triết kêu đau, lấy tay che lại vành tai, lại sờ tới bên mặt đã có vết xước chảy máu.
"Có chuyện gì thế?"
Du Đường ngơ ngác, nhìn về hướng bóng đen xẹt qua, phát hiện khối rubik lúc nãy còn bị Trình Lạc cầm trong tay chơi bây giờ đã nằm yên vị trên tường phòng. Bức tường đã bắt đầu rạn vỡ, có thể thấy được thứ này được ném đi với bao nhiêu sức mạnh.
"......"
" Á, xin lỗi anh Trương!" Trình Lạc hoảng loạn chạy tới, gông xiềng trên người vang lên xôn xao, hắn nói với Trương Triết:" Em vừa rồi không, không cầm chắc, trượt tay, em thật sự rất xin lỗi anh!"
Khóe miệng Du Đường giật giật: Em con mẹ nó ném thế này còn bảo trượt tay?
Y cam đoan vừa rồi Trương Triết chỉ cần di chuyển thêm một bước, khối rubik này khẳng định sẽ không chỉ trầy da anh ta đâu. Lực tay kia rõ ràng là muốn ném thủng đầu người ta mà!
"Không, không sao đâu em." Trương Triết hãy còn đang ngơ ngác, ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt rưng rưng của Trình Lạc, cũng không đành lòng mắng hắn, chỉ có thể bảo không sao.
"Còn thất thần ở đấy làm gì?" Du Đường đẩy Trình Lạc một cái:" Đi tới ngăn tủ kia lấy hộp y tế lại đây."
Trình Lạc đi lấy hộp y tế, nhìn thấy Du Đường thế mà tự tay bôi thuốc cho Trương Triết, mặt đen thui như đáy nồi, hắn giật lấy băng bông thuốc đỏ :" Để em bôi thuốc cho ảnh, dù sao cũng là tại em, em muốn bồi thường cho anh Trương."
"......Em." Du Đường vừa định từ chối thì đã đối diện với đôi mắt uy hiếp của Trình Lạc, cuối cùng đành phải nhượng bộ. Cũng may Trình Lạc cũng không định giết Trương Triết nữa, nhanh chóng bôi thuốc băng bó lại cho anh ta.
Sau khi mang băng bông bỏ lại vào hộp y tế, Trình Lạc lại lộ ra vẻ mất mát, ngập ngừng nói:" Anh Trương, em nghe Đường Đường nói, cấp trên muốn anh phân chỗ ở riêng cho em phải không?"
"Ừ." Trương Triết gật đầu: " Anh qua đây là để mang em đi chọn phòng em thích, em cũng không thể ở chung với Du Đường mãi được."
"Nhưng mà em...." Trình Lạc vò góc áo của mình, khổ sở nói:" Em chỉ muốn ở chung phòng với Đường Đường thôi."
"Không có anh ấy ở bên, em không thể ngủ được...."
Trình Lạc giương đôi mắt hoa đào long lanh ngấn nước lên nhìn Trương Triết:" Cho nên là, anh Trương, anh giúp em nói vài lời với cấp trên đi nha? Nói là em thật sự, thật sự rất muốn ở chung phòng với Đường Đường, đừng bắt em đi nơi khác ở mà!"
Hắn vỗ ngực bảo đảm: "Chỉ cần để em ở chung với Đường Đường, em nhất định sẽ hoàn thành gấp đôi nhiệm vụ tổ chức giao cho, tuyệt đối không làm cấp trên thất vọng!"
Ngữ khí ngây thơ trong trẻo, phối hợp với giá trị nhan sắc đỉnh cao, độ đáng yêu đạt đỉnh cấp. Du Đường ngồi bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ. Càng miễn bàn đến cái tên Trương Triết bị bệnh nhan khống thời kỳ cuối kia đi.
" Được! Chuyện này cứ để cho anh!" Trương Triết đứng dậy: " Bây giờ anh sẽ đi báo cáo lại với cấp trên ngay lập tức, giúp em có thể ở chung một phòng cùng với Du Đường!"
Du Đường:???
Sao không ai hỏi ý kiến của tôi??
Du Đường ngơ ngác hết cả người. Y hoàn toàn không muốn ở chung phòng với Trình Lạc có biết không!
Nghĩ đến bộ dạng dục cầu bất mãn của Trình Lạc lúc nãy đi, sau này mà ở chung với hắn, sợ là chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ , y đã tinh tẫn nhân vong ở trên giường mất rồi!
"Trương Triết......" Du Đường vừa định ngăn lại kẻ đang bừng bừng khí thế kia, liền cảm giác được một bàn tay ấm áp khô ráo chậm rãi vuốt ve đằng sau cổ mình. Trình Lạc cao hơn y nửa cái đầu, lúc này hắn hơi cúi người, kề môi lên tai y, thì thầm:" Nếu anh không muốn anh ta có kết cục như cái bức tường kia, thì đừng ăn nói linh tinh."
Du Đường nhìn bức tường được khảm khối rubik rạn nứt, tưởng tượng Trương Triết mà giống bức tường kia thì......
" Hờ? Du Đường, có chuyện gì vậy?"
Du Đường hoàn hồn, lập tức lắc đầu: "Không có gì không có gì."
*
Tiễn Trương Triết đi rồi, Trình Lạc khóa cửa lại, móc khối Rubik từ bức tường ra, xoay xoay ngón tay chưa đầy hai phút đã giải xong. Hắn ném rầm một tiếng lên bàn, dọa Du Đường sợ nhảy dựng.
Trình Lạc nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt, vẻ đáng yêu ngây thơ lúc nãy đã bay biến sạch sẽ.
" Cái tên Trương Triết đó rốt cuộc có quan hệ gì với anh?" Hắn đi đến trước mặt Du Đường, khuôn mặt xinh đẹp vô cảm kèm với chiều cao áp chế, khiến cho người vốn không hề làm sai tẹo nào là Du Đường bỗng dưng bồn chồn.
【a a a a , hắn rõ ràng là đang ghen đây sao! 】hệ thống lặn mất tăm từ lâu trồi lên phụ họa.
Hừm, đến thời khắc gáy cấn kia, nó bị che hết không được nhìn, thật sự quá thảm.
Du Đường nói với hệ thống: Người khác ghen đòi tiền, hắn ghen thì đòi mạng!
Du Đường: Vừa rồi hắn thật sự muốn ra tay kết liễu Trương Triết!
"Không nói à?" Trình Lạc nheo mắt, biểu tình lại lạnh lẽo hơn vài phần, hắn vươn tay tới chỗ Trương Triết vừa chạm vào trên cổ Du Đường, nhíu mày chà lau, chà đến mức chỗ đó phiếm hồng.
" Đau." Du Đường đau hít khí lạnh, Trình Lạc mới dừng tay.
" Anh với anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi." Du Đường bất đắc dĩ nói:" Ở trong căn cứ này , quan hệ cũng chỉ là nói chuyện đôi ba câu."
" Em không cần thiết phải để ý đến anh ta như vậy đâu."
Y chủ động tới gần Trình Lạc, nắm lấy tay hắn , thở dài: " Còn nữa, chúng ta không phải đã từng bàn chuyện muốn cùng nhau lật đổ tổ chức sao? Bây giờ không được sử dụng bạo lực, còn phải thu thập tài liệu hữu ích và chứng cứ, cung cấp cho quốc gia, mới có thể tiêu diệt được thế lực khổng lồ này trong một lần."
Y nghiêm túc nhìn Trình Lạc, nhẹ nhàng khuyên hắn:" Cho nên, em nhất định phải luôn giữ bình tĩnh, đừng vô duyên vô cớ nổi giận được không?"
Trình Lạc lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, thật lâu sau mới nhấp môi, ngập ngừng nói lời xin lỗi:" Xin lỗi anh, tại em quá xúc động."
Nỗi tức giận tan biến đi phân nửa, hắn ôm Du Đường, nũng nịu nói:" Vậy sau này anh đừng để anh ta chạm vào người mình nữa được không?"
Du Đường nghe thấy lời này là biết hắn đã trở lại bình thường, vừa định nói được, thì đã nghe thanh niên trúc trắc bồi thêm một câu.
"Nếu không, em sợ em không nhịn được sẽ giật cái tay của anh ta ra mất."