【 ha ha ha ha ha ha ha!!!! Đây là Tu La tràng trong truyền thuyết đúng không!!! 】 hệ thống cười lăn lộn 【Đm, ha ha ha ha ha , không biết Trình Lạc sẽ có phản ứng gì đây, em mong chờ quá đi!】
Du Đường:...... Ngươi trừ việc chuyên bỏ đá xuống giếng thì còn làm được gì nữa nói nghe xem!
Hệ thống không hề biết xấu hổ trả lời: 【 em còn sẽ vui sướng khi người gặp họa nha ~】
Du Đường: Ngươi cút được bao xa thì cút nhanh lên!!
【 ha ha ha ha ha! 】
" Chuyện đó, Trình Lạc à, em trai à....." Trương Triết giờ mới hoàn hồn, anh ta nhặt cuốn truyện lên, lại cảm thấy nóng phỏng tay, liền vội vàng ném lên sô pha.
" Vừa rồi, tôi vô ý cầm quyển sách này trêu chọc Du Đường, cậu ấy mới chạy lại giật cuốn sách, sau đó mới biến thành như vừa rồi......"
Hơn hai tháng vừa qua, Trương Triết cũng đã hiểu rất nhiều về chuyện của Trình Lạc và Du Đường. Anh ta biết Trình Lạc có sự chiếm hữu và dục vọng gần như điên cuồng với Du Đường, bây giờ lại để cậu ta nhìn thấy cảnh này.....
Anh ta liền nghĩ tới cảnh Trình Lạc dẫm bể đầu gã nghiên cứu viên ngày trước mà rùng mình. Sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy người.
"Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi ha ha......" Trương Triết xấu hổ cười trừ.
Kẽo kẹt kẽo kẹt ——
Mọi người nhìn sang thì thấy Trình Lạc đang dùng tay không vo then cửa kim loại và đồ mở quả hạch đào, thành một khối tròn hình kim loại.
Du Đường: "......"
Trương Triết: "......"
"Lạc Lạc, những gì anh ta nói đều là sự thật." Trong đầu Du Đường giờ chỉ toàn là hình ảnh Trương Triết bị phanh thây, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng bồn chồn. Thật ra chuyện này vốn là ngoài ý muốn, nhưng hôm trước Trình Lạc có dặn rồi, y không được để Trương Triết chạm vào người dù chỉ là một đầu ngón tay. À không, sợi tóc bé xíu xiu cũng không được.
Nhưng vừa rồi, y bò lên cả người Trương Triết rồi, khó có thể tưởng tượng nổi vại dấm chua Trình Lạc sẽ làm gì.
Du Đường tiếp tục giải thích: "Vừa rồi đúng thật là chuyện ngoài ý muốn, bọn anh không hề xảy ra chuyện gì đâu!"
Rầm——
Quả cầu kim loại bay xẹt qua đỉnh đầu Trương Triết, rầm một tiếng dính vào tường.
"Á ĐM!!" Trương Triết sợ đến mức ôm đầu, khóc lóc:" Anh hai à, anh hai, em sai rồi, em sai rồi, xin anh tha mạng, tha mạng!"
" Ai da, anh Trương Triết, anh xin lỗi chuyện gì vậy ạ?" Trình Lạc lắc đầu, tỏ vẻ đáng yêu:" Vừa rồi em trượt tay, thiếu chút nữa là làm anh bị thương rồi, em mới là người phải xin lỗi mà."
Nói xong, hắn lại lấy chiếc bút máy đang kẹp ở ngoài áo ra, mở nắp bút, lộ ra ngòi bút nhọn hoắt.
Lần đầu tiên Du Đường gặp Trình Lạc, đã đưa cho hắn cây bút này, thời gian vừa qua hắn luôn mang theo bên người. Hắn nhẹ nhàng xoay bút trên tay mấy vòng, cười rộ lên đầy tà ác:
" Lần này, em nhất định sẽ không trượt tay đâu nha."
Con ngươi Du Đường co lại, y biết Trình Lạc định làm gì. Du Đường vội vàng che trước Trương Triết:" Lạc Lạc, em bình tĩnh đi! Bọn nhỏ còn đang nhìn kìa!"
Trình Lạc híp mắt nhìn Du Đường nghiêm túc bảo vệ Trương Triết ở sau lưng, hai bên giằng co một lúc lâu, hắn mới cất cây bút đi, nói với Trương Triết:" Anh Trương Triết ơi, đêm nay anh cho Tiểu Vũ và Ngôn Ngôn qua ở nhờ phòng anh được không?"
Tuy rằng ngữ khí của hắn có vẻ nhu hòa, cũng không có gì không bình thường, nhưng lại làm Trương Triết ớn lạnh cả xương sống, anh ta vội vàng gật đầu:" Ừ, được được."
Sau đó lôi hai đứa trẻ chạy như bay ra khỏi phòng, lại còn ngoái lại nhìn Du Đường với vẻ đồng cảm.
Tuy then cửa bị Trình Lạc giật ra rồi, nhưng chức năng đóng cửa thì vẫn còn, hắn đập của rầm một tiếng kín như bưng. Trình Lạc không nói thêm câu nào, từng bước từng bước đi về phía Du Đường.
Lông tơ khắp người Du Đường dựng ngược, bản năng trỗi dậy nên y cắm đầu chạy về phía phòng tắm, nhưng chưa trốn kịp đã bị Trình Lạc túm lấy, ném ngược lại, đè trên sô pha.
"Đường Đường." Trình Lạc nở nụ cười dịu dàng chưa từng thấy:" Em giận rồi."
" Cực kỳ cực kỳ cực kỳ tức giận nha."
Du Đường nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có lẽ hôm nay mình xong đời rồi. Y cố gắng giãy giụa lần cuối cùng:" Chuyện đó, là do anh ta cầm cuốn truyện tranh trêu anh, anh thấy ngại nên đi cướp lại thôi, không có gì xảy ra hết cả đâu mà."
" Nhưng mà hai người đã chạm vào nhau rồi...." Trình Lạc vươn ngón tay ra nhẹ nhàng cởi từng nút áo sơ mi của Du Đường. Ngón tay vờn qua cổ, trượt xuống, nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua từng tấc da thịt, làm tay Du Đường run lên một chút.
"Chỗ này, chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa....." Du Đường bị sờ đến mức thở gấp, Trình Lạc bỗng hạ giọng thì thầm :" Đều đã chạm phải rồi."
Du Đường vội vàng phản bác:" Cách một lớp quần áo mà!"
" Thế thì vẫn tính là chạm phải rồi."
Trình Lạc lập tức bác bỏ quan điểm của Du Đường, y không dám phản đối thêm nữa.
" Vậy, vậy thì bây giờ em muốn làm thế nào?" Du Đường nói:" Lần này là anh sai, anh xin lỗi em được không?"
" Xin lỗi thôi mà được rồi à?" Trình Lạc âm trầm, đôi mắt hoa đào lại hiên lên vẻ giảo hoạt, hắn cười mưu mô.
Đường Đường đúng là quá dễ lừa mà.
Thật ra lúc nhìn thấy cuốn truyện tranh kia, thì hắn cũng đã đoán được đầu đuôi câu chuyện rồi. Tuy rằng Trình Lạc rất ghét việc Trương Triết đụng vào người Du Đường, nhưng hắn vẫn luôn lý trí, cũng biết chừng mực. Chỉ là khi thấy biểu tình hoảng loạn của Du Đường, hắn bỗng nhiên muốn trêu chọc y một chút, nhân cơ hội đòi chút lợi lộc từ y.
Bây giờ xem ra kế hoạch đã thành công rồi, làm hắn nín cười đau cả bụng.
" Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?" Sau khi nghe Trình Lạc nói xong, Du Đường theo bản năng mà nghĩ tới các loại hình ảnh 18+ loạn xì ngầu không phù hợp với trẻ vị thành niên.
Vội vàng quạt bay cái ý niệm không lành mạnh đó. Y cảm thấy sau khi vào thế giới này có lẽ bản thân đã bị Trình Lạc tiêm nhiễm mất rồi! Thế nào mà không dưng lại nghĩ đến những chuyện 18+ như vậy!
Trình Lạc xòe ra bàn tay năm ngón, lạnh lùng nói:" Năm lần."
"Hở?" Du Đường nhất thời không phản ứng kịp.
Trình Lạc: "Đêm nay năm lần."
"Không đủ năm lần, Trương Triết cũng khỏi cần nhìn thấy mặt trời của ngày mai."
"?????" Trong nháy mắt Du Đường đã hiểu được ý của hắn, y mở to mắt hoảng sợ nhìn Trình Lạc, ngập ngừng cò kè mặc cả:" Giảm một nửa được không?"
Thể lực Trình Lạc rất tốt, nếu mà làm tận năm lần, y cảm thấy ngày mai y sẽ biến thành con cá khô một nắng mất thôi. Đảm bảo bán thân bất toại.
Trình Lạc không hề lưu tình chút nào: "Mười lần."
Du Đường lập tức chặn lời:" Năm lần, năm lần đi, đừng thay đổi nữa, năm lần cũng được."
Trình Lạc nhịn cười đến mức ngực bụng đều run rẩy. Du Đường đẩy hắn qua một bên:" Để anh đi tắm trước đã."
"Được."
Trình Lạc toại nguyện thì dễ tính hẳn ra. Nhưng khi Du Đường muốn đóng cửa phòng tắm, lại bị một cánh tay chặn cửa, hắn lách vào bên trong.
" Em tắm chung với anh."
"???"
Du Đường kinh ngạc: "Không cần đâu mà!"
" Vậy tên Trương Triết kia khỏi ngắm bình minh ngày mai cũng được."
"!!!"
Hắn mẹ nó ức hiếp người quá đáng!
Tuy nội tâm dậy sóng cỡ nào, Du Đường vẫn phải treo lên nụ cười giả tạo trên mặt:" Ừ, tắm chung thì tắm chung cũng được."
Hai mươi phút sau, Du Đường đáng thương chỉ có thể dùng tay chống lên cửa kính phòng tắm ngập tràn hơi nước, trán tựa lên mặt kính, phát ra tiếng rên nho nhỏ.